Chương 1

"Ngô...... Đau quá......" Ban đêm yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một giọng khàn khàn nỉ non.

"Ngươi tỉnh." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Sau khi nghe có người nào đó nói xong, Cố Thần liền cảm thấy bên môi mình ươn ướt .

Tham lam vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, nhưng lại không có. Cố Thần bất mãn nhíu mày hừ hừ kêu: "Nước......"

"Ruột ngươi đang có vết thương còn chưa khép lại, không thể uống nước, nhịn một chút." Vẫn là giọng nói ấy, làm Cố Thần càng bất mãn mà nhíu mày, đờ mờ, một miếng nước cũng không cho uống! có muốn người ta sống nữa hay không a!

Phẫn nộ trừng to mắt muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể hắn bây giờ giống như bị thứ gì đó nghiền qua, từng đợt đau đớn từ tận xương tủy ùn ụt kéo tới.

"Ngô......" Cố Thần đau đớn hô một tiếng, thở hổn hển tham lam hút không khí xung quanh, theo sau có người liền đỡ cánh tay hắn, từ phía sau ngồi xuống chầm chậm để hắn dựa cả nữa thân mình vào người.

Toàn thân trên dưới không hề có một chút lực, loại cảm giác này thật không dễ chịu. Cố Thần định thần trong chốc lát, lúc này mới bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đầu tiên đập vào mi mắt là nơi hắn rất quen thuộc. Đây là nơi ở lúc trước khi hắn gia nhập biên chế bộ đội tiên phong.

Không đúng!!

Cố Thần cố gắng nâng cánh tay không một chút lực lên dụi mắt. Hắn đang nghĩ : hắn không phải đã chết rồi sao, như thế nào lại ở chỗ này?

Nhớ tới những chuyện trước khi chết, khóe miệng hắn nhịn không được nở một nụ cười khổ. A, Trần Mặc, những gì ta thiếu ngươi ta đều trả hết, ngươi cứu ta một mạng, ta trả ngươi lại một mạng.

Chúng ta, thanh toán xong!

Nhưng nếu hắn vẫn còn lưu giữ những ký ức rõ ràng như thế, điều này có nghĩa là hắn thực sự đã chết, cho nên chuyện này là thế nào?!

Hắn cẩn thận mà quay đầu lại muốn thấy rõ người sau lưng mình là ai, lại không ngờ vừa mới nhúc nhích một chút liền choáng váng đến hoa mắt.

"Đừng nhúc nhích." Thanh âm lạnh lẽo vang lên, nghe có chút quen tai nhưng nhất thời hắn không nhớ ra là đã nghe ở nơi nào.

"Ngươi...... Là ai? Nơi này...... Là...... Nơi nào?" Bởi vì thiếu nước nên giọng nói khàn khàn vô lực, nói ra giống như một cái máy case bị hư.

"Ta là Lãnh Túc, nơi này là chỗ ở của ngươi, ngươi không nhớ rõ?"

"Lãnh Túc......"

"Ân."

Cố Thần ẩn ẩn có chút ấn tượng, hắn nhớ rõ y, y và hắn cùng chung một đoàn thể, bất đồng hắn chỉ là tiểu binh còn y là một tiểu đội trưởng tinh anh.

Chính là, hắn như thế quái nào lại ở chỗ này?

"Ta...... Làm sao vậy?"

"Ngươi bị tang thi cắn, lại rớt vào trong động băng."

Trong đầu một ánh sáng hiện lên, Cố Thần lại không kịp có bắt lấy.

"Ngươi......"

"Ta chỉ là đi ngang qua, liền thuận tay cứu ngươi. Bác sĩ nói ngươi cần phải nghỉ ngơi nhiều."

Chỉ nói mấy câu nhưng cũng đủ rút toàn bộ khí lực của Cố Thần, theo những gì Lãnh Túc nói một tia sáng nháy mắt vụt qua, hắn buộc chặt thần trí , ý thức mơ hồ, một lần nữa lâm vào ngủ say.

Trước khi ngủ, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một cái ý tưởng không thể tưởng tượng: Hắn không phải là trọng sinh đi?!

"Cốc cốc."

Cửa gỗ bị người khác nhẹ nhàng gõ vang, Lãnh Túc đem Cố Thần đã ngủ say động tác mềm nhẹ ôm lên, cẩn thận đặt hắn ở trên giường, còn vì hắn mà sửa lại chăn, lúc này mới cất bước đi ra khỏi phòng.

"Chuyện gì."

Cố Thần mơ mơ màng màng nghe được âm thanh từ bên ngoài cửa truyền tới, thanh âm lạnh lẽo, hắn nhớ rõ đó là Lãnh Túc.

"Đội trưởng, ở tường vây phòng hộ phìa nam xuất hiện chỗ hổng, tang thi điên cuồng muốn tràn vào. Đoàn trưởng hạ mệnh lệnh bảo ngài mang quân ra tiêu diệt lấp lại chỗ hỏng."

Lãnh Túc sắc mặt lạnh lùng bất định, quay đầu hướng về trong phòng nhìn một lát, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía cấp dưới.

"Phái người bảo vệ nơi này, nếu bên trong có người không thoải mái, lập tức đi tìm bác sĩ."

"Tuân mệnh."

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, sự phòng bị của Cố Thần hoàn toàn sụp đổ, lần nữa lâm vào hôn mê.

Sau khi hắn tỉnh lại trong phòng đã thắp đèn. Cảm giác trên người đã khôi phục không ít sức lực, Cố Thần đỡ mép giường muốn ngồi dậy.

"Ngươi tỉnh rồi." Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Cố Thần cứng người lại, chống đỡ không được thân thể, lại lần nữa ngã xuống.

Thanh âm này, hắn đến chết đều sẽ không quên!

"Ai nha, ngươi không sao chứ." Trần Mặc hoảng sợ vội vàng chạy tới, đem Cố Thần đỡ lên.

Cố Thần theo lưc đạo của gã dựa vào đầu giường ngồi xuống, không dấu vết tránh đi sự đυ.ng chạm với Trần Mặc .

Trần Mặc cũng không phát hiện ra manh mối gì, vẻ mặt quan tâm mà nhìn về phía hắn: "Ngươi cảm giác thế nào? Có cần ta đi tìm bác sĩ tới đây không?"

"Không cần."

Sau khi ngủ một giấc ngon lành, tinh thần vì thế cũng tốt hơn nhiều, cũng có sức lực suy nghĩ những chuyện xảy ra trước kia.

Hắn nhớ rõ, lúc trước quả thật có một lần tang thi đánh tan phòng hộ tiến vào căn cứ. Trong lúc hỗn chiến, hắn bị mấy tang thi bức tới gần bờ sông, cuối cùng không đánh thắng mà còn bị cắn một miếng, sau đó liền rơi vào hố băng căn cứ đào chống tang thi.

Sự việc sau đó liền không có ấn tượng, khi tỉnh lại, người đầu tiên thấy được chính là Trần Mặc. Lúc đó hắn cho rằng người cứu hắn chính là Trần Mặc, liền một lòng nhận định Trần Mặc, cho nên sau này mới vì gã mà đi làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn.