Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 27: Tín hiệu cầu cứu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lại lần nữa nhìn thoáng qua khuôn mặt đầu heo của Tiểu Đặng Tử, hắn chép chép miệng, thật sự là không đành lòng nhìn a!

Cố Thần cảm thán xong liền vươn một bàn tay ra, năm ngón tay mở rộng bao trùm lên trên mặt cậu, bàn tay hắn cách mặt cậu một khoảng gắn liền dừng lại.

Sắc mặt Cố Thần bình tĩnh lẳng lặng cảm thụ dị năng chữa khỏi đang được ẩn dấu sâu trong huyết mạch. Hắn lúc trước một mặt đang suy nghĩ tới việc làm sao che dấu dị năng của mình mặt khác cất giấu nổi sợ bị người khác phát hiện.

Nhưng bây giờ cho dù bị người ta phát hiện ra hắn có thể dễ dàng chữa khỏi thương thế, hắn ngược lại còn có thể nói: Đây là thuốc mỡ bí quyết gia truyền nhà hắn! Có lẽ sẽ dễ dàng lừa được một số người nhưng cũng từ đây khơi ngợi một số lòng tham không nên có, tuy nhiên so với bị phát hiện ra dị năng hiếm có thì đây là biện pháp an tòan nhất.

Đời này hắn sẽ không ngu xuẩn giống như đời trước, dễ dàng mang dị năng của mình nói cho người khác biết, rồi sau đó hãm sâu vào vòng tranh đoạt, kế tiếp cả mệnh cũng không còn, đời này hắn sẽ giữ bí mật dị năng tận sâu trong tim, đây là mục đích hắn tự đặt ra sau khi trọng sinh.

Cho nên hiện tại Cố Thần cũng nghĩ thông suốt, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng bàn tay vàng cường đại này, lót đường cho mình sau này.

Chỉ có khi trở nên cường đại, hắn mới có thể bảo vệ người yêu, bảo vệ chính mình, mà một khi hắn có thể giúp đỡ được người khác, sau này gặp khó khăn còn sợ họ không giúp lại sao?

Nói không chừng hắn có thể bình an ẩn dấu dị năng chữa khỏi mà sống thật tốt trong thế giới ăn thịt người này. Tuy hắn không thể tự cứu chính mình, nhưng có thể cứu được người khác, cũng đã là thu hoạch tốt lắm rồi.

Ở mạt thế, có thể sống sót so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.

Dần dần cảm nhận được dị năng chữa khỏi đang lưu chuyển, bắt đầu di chuyển trong kinh mạch.

Cố Thần hít sâu một hơi, hấp thụ linh khí, chậm rãi ngưng tụ dị năng trên tay.

Dùng thần thức, dẫn đường linh khí ngưng kết với bàn tay phóng ra dị năng bao phủ lấy khuôn mặt của Tiểu Đặng Tử.

Cảm giác đầu ngón tay ẩn ẩn có lương khí chảy ra. Vết thương trên mặt cậu lấy tốc độ mặt thường không nhìn thấy nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.

Một đám xanh xanh tím tím sưng to, nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như lúc trước chỉ là ảo giác.

Nếu đã nói trước với tên này là hắn sẽ dùng thuốc gia truyền, thì giờ hắn cũng không khách khí đâu. Tròng mắt Cố Thần chuyển động, nở nụ cười xấu xa.

Tiểu Đặng Tử cảm giác trên mặt mình bỗng nhiên có một trận khí lạnh đánh úp lại, nháy mắt trên mặt lập tức đau đớn một tí sau đó liền biến mất.

Đột nhiên có một bàn tay vươn tới, không ngừng trên mặt cậu xoa nắn.

Cố Thần đem mặt Tiểu Đặng Tử nặn như nhào bột, tạo ra rất nhiều loại hình dạng khác nhau, chơi một hồi lâu, cảm giác không sai biệt lắm, rốt cuộc hắn cũng vừa lòng buông tay.

Toàn bộ quá trình Tiểu Đặng Tử đều im lặng mặc cho Cố Thần muốn làm gì thì làm, vì lời hứa phía trước, nên cậu vẫn luôn gắt gao nhắm hai mắt lại, cho dù bị hắn xoa xoa đến khó chịu nhưng cậu vẫn cương quyết không mở mắt ra.

Cố Thần vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tiểu Đặng Tử, ngữ khí sung sướиɠ: "Được rồi, mở mắt ra đi, mặt ngươi tốt lại rồi đó."

Tiểu Đặng Tử nhanh chóng mở mắt, nhảy lên tại chỗ, cười sáng lạn: "Có thật không? Có thật không? Em đi xem!"

Nói xong, cậu liền nhanh như chớp chạy đi đến chỗ kính xe nhìn vào.

"Thật sự khỏi hết rồi!"

Tiểu Đặng Tử không thể tưởng tượng mà ở trên mặt mình véo véo vài cái.

Vết thương ở trên mặt cả một dấu vết cũng không còn, thậm chí da mặt bây giờ của cậu so với lúc trước còn muốn bóng loáng hơn rất nhiều.

Tiểu Đặng Tử hưng phấn kích động hướng phía Cố Thần chạy đến, quơ chân múa tay.

"Thần ca, thuốc mỡ của nhà anh thật lợi hại, hiệu quả quá trâu bò đi, cư nhiên nhanh chóng như vậy đã mang mặt em trị hết!"

Cố Thần ra vẻ thâm trầm: "Ta đây đã nói đó là thuốc tổ truyền rồi, có thể không lợi hại sao!"

Tiểu Đặng Tử vui vẻ ra mặt mà liên tục gật đầu: "Đúng đúng, quả thực quá lợi hại, em thật sứ rất kích động a!"

Cố Thần dùng vẻ mặt bí hiểm gật gật đầu trả lời: "Chuyện này ngươi cũng không thể nói cho người ngoài biết được, bất quá người trong đội ngũ cũng là người một nhà thì không sao, nhưng đối với người khác ngàn vạn lần không được tiết lộ, ta sợ sẽ đưa một số người có dụng tâm kín đáo đến nhớ thương."

Tiểu Đặng Tử trịnh trọng gật đầu: "Thần ca anh yên tâm đi, em tuyệt đối không nói với người ngoài!"

"Tốt."

Cố Thần dùng biểu cảm trẻ nhỏ dễ dạy gật đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn xung quanh.

Tiểu Đặng Tử cười hắc hắc: "Thần ca, anh đây là đang tìm đội trưởng đi."

Cố Thần híp mi mắt, hừ một tiếng: "Vậy thì sao?"

Tiểu Đặng Tử liên tục xua tay: "Không không không, không có gì, ý em là đội trưởng anh ấy không ở đây."

Cố Thần nheo nheo hai mắt lại: "Hắn đi nơi nào, vì sao lại đi một mình?"

Nơi này tuy rằng không có tang thi tụ tập lại, nhưng cũng không đại biểu xung quanh đây không có.

Cho nên khi Lãnh Túc tự một thân một mình đi, Cố Thần trong lòng liền không tránh được có một chút lo lắng.

"Nga, bởi vì vừa rồi quang não của đội trưởng có tiếp thu được một tín hiệu ở phụ cận cách đây không xa, là tín hiệu cầu cứu, hình như là có người đang cần giúp đỡ. Đội trưởng liền đi xung quanh tra một vòng xét xem từ hướng nào đến thuận tiện nghiên cứu địa hình, phỏng chừng cũng rất nhanh sẽ trở lại."

Cố Thần gật gật đầu, không có nói nữa.

Đối với người cấp bậc càng cao thì quang não càng lợi hại, thiết bị này sẽ càng hoàn thiện hơn, càng tinh chuẩn, điểm này Cố Thần cũng biết đến.

Với lại quang não trong tay y là phiên bản mới nhất, cho nên vì cái gì quang não của Lãnh Túc có thể tiếp thu được tín hiệu cầu cứu trong khi bọn họ không nhận được gì, thực dễ dàng lý giải được.

Ai biểu tên đó là đội trưởng, là siêu cấp cường giả, thiết bị cao cấp mới nhất vào tay y cũng đều phát huy hết công dụng.

Cố Thần tuyệt đối không thừa nhận, hắn đây là đang đố kị.

Phiên bản quang não mới nhất a, ngẫm lại liền khiến người khác thèm nhỏ dãi.

Hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt được quang não này đâu, cảm thấy thật hiếm lạ a. Nhưng quan trọng nhất chính là mỗi khi có phiên bản mới, Lãnh Túc đều sẽ có trong tay một cái, thật khiến người khác tức chết mà.

Cố Thần âm thầm cắn răng cân nhắc, chờ Lãnh Túc trở về nhất định phải mượn quang não của y chơi một chút.

Hai người vừa dứt lời, Lãnh Túc liền trở lại. Thần sắc y tối tăm, khóe miệng mím lại, nhưng khi y vừa nhìn thấy hắn vẫn ngồi trên đỉnh xe, trong nháy mắt sắc mặt liền hòa hoãn lại.

Lãnh Túc đi đến bên xe, vươn tay sờ sờ mặt Cố Thần thử nhiệt độ cơ thể hắn.

"Đi xuống dưới nào, hoạt động một chút, chờ lát nữa ăn cơm nhớ ăn nhiều một chút, ngươi quá gầy, yêu cầu phải ăn béo lên mới tốt."

Cố Thần một cái tát chụp bay tay y, bĩu môi quay mặt đi.

"Bao nhiêu người đều ước muốn hình dáng của ta, đâu giống ngươi thế nhưng lại còn chê ta gầy!"

Vẻ mặt Lãnh Túc nghiêm túc, nói: "Ngươi quá gầy, trên người không có tí thịt nào, bế lên liền thấy cộm tay."

Mặt Cố Thần đỏ lên, cũng không thèm nhìn Lãnh Túc một cái, trực tiếp từ trên đỉnh xe nhảy xuống dưới, nhanh như chớp chạy đi.

Lãnh Túc nhìn thấy bộ dáng giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ chạy như điên của Cố Thần, đáy mắt thoáng hiện lên một ý cười.

Cũng chỉ trong nháy mắt y liền thu liễm đi ý cười lại, sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc sang bên cạnh

Tiểu Đặng Tử run rẩy rúc ở trong góc: Mẹ ơi, ánh mắt đội trưởng thật đáng sợ, hù chết bảo bảo rồi.

Thời điểm ánh mắt Lãnh Túc ở xẹt qua trên mặt Tiểu Đặng Tử, ánh mắt liền dừng lại một chút, đáy mắt hiện lên một tia âm sắc, ngay sau đó y liền đi về hướng Cố Thần mới chạy đi.

Tiểu Đặng Tử bị khí tràng của y dọa hoảng, bộ dáng sợ tới mức nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa khóc ra tới nơi.

Móa, bất quá cậu chỉ vây xem đội trưởng cùng phu nhân một hồi ân ái mà thôi, sao lại dọa cậu thành ra như vậy?

Thời điểm đội trưởng xuất hiện, cậu đã nhanh chóng nép qua một bên, tận lực đè thấp cảm giác tồn tại của mình lại, như thế nào vẫn không thề chạy thoát khỏi uy áp của đội trưởng!!!

Lãnh Túc đuổi theo Cố Thần, ở bên cạnh hắn ngồi xuống. Cố Thần đang cầm một quả bắp luộc vừa mới nấu chín xong, lien tục gặm, trên má lẫn khóe miệng đều dính hạt bắp.

Đáy mắt y hiện lên một tia sủng nịch, vươn ngón tay ra, giúp hắn lấy những hạt bắp trên mặt ra, nhẹ nhàng bỏ vào miệng mình.

Động tác cạp bắp của Cố Thần dừng lại một chút, ngay sau đó liền khôi phục tự nhiên, tiếp tục gặm.

Nhưng Lãnh Túc cũng đã phát hiện bên tai hắn lặng lẽ hiện ra một màu hồng nhạt.

Thần sắc y sung sướиɠ mà liếc mắt nhìn mọi người trước mặt một cái, các đội viên xung quanh đang ăn bữa sáng tất cả đều cúi đầu, ra sức gặm a gặm a gặm.

Lãnh Túc vừa lòng, thực tốt, đội viên của y đều rất có ánh mắt nha.

Cố Thần nhanh chóng giải quyết xong một trái bắp, đem cùi bắp ném qua một bên, từ trong nồi lấy ra một trái nữa.

Đang chuẩn bị hạ miệng gặm, hắn đột nhiên nghĩ nghĩ, liền đem bắp đưa cho Lãnh Túc, vẻ mặt ngạo kiều.

"Này! Trái bắp này ta không thích, liền thưởng cho ngươi"

Lãnh Túc khẽ cười một tiếng, nghe lời tiếp nhận.

"Ta đây liền cám ơn ngươi." Cố Thần ngạo kiều hừ một tiếng, tiếp tục từ trong nồi lấy ra một trái khác, tiếp tục gặm.

Lãnh Túc nhìn Cố Thần đang vùi đầu gặm, xoát xoát động tác cùng sóc con giống nhau như đúc, nhìn rất vui mắt nha!

Trong miệng hắn vẫn còn nhai bắp, nói không rõ: "Ngươi vừa rồi đi ra ngoài làm gì?"

Lãnh Túc nhướng mày cười khẽ: "Ngươi đang kiểm tra sao?"

Cố Thần trợn trắng mắt, thiếu chút nữa không cẩn thận cắn luôn đầu lưỡi, tức khắc thẹn hóa giận.

"Tra muội ngươi a! Nói hay không thì tùy!"

Mắt thấy Cố Thần sắp xù lông, Lãnh Túc vội vàng trấn an. "Hảo hảo, không phải ngươi muốn kiểm tra sao, ta đây chính mình nói rõ ràng ra có được không ?"

Cố Thần lúc này mới vừa lòng gật đầu: "Nói rõ xem."

Bên cạnh các đội viên đang làm thú gặm nhắm tỏ vẻ, bọn họ muốn ăn cũng ăn không vô nữa rồi.

Đội trưởng nhà mình như thế nào lại có biểu tình ôn nhu sủng nịch thế này, quả thực cả người đều không tốt rồi a!

Đội trưởng nguyên bản lãnh khốc vô tình đã chạy đi đâu? Bọn họ tuyệt đối bị ảo giác, nếu không thì người này chắn chắn là một thế thân đi!

Lãnh Túc chỉnh lại thần sắc: "Thời điểm rạng sáng, quang não của ta tiếp thu được một tín hiệu cầu cứu, tín hiệu rất mỏng manh, chỉ trong vài phút liền biến mất. Vừa khi trời sáng hẳn ta lại lần nữa phát hiện cái tín hiệu kia."

Cố Thần nghe được đều quên cạp bắp, trừng đôi mắt to ngập nước nhìn Lãnh Túc.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta liền trực tiếp đi chung quanh xem xét một vòng, muốn tìm ở chỗ nào có thể thu được tín hiệu mạnh hơn, rồi tìm phương hướng truyền tới." Lãnh Túc nói đến này, sắc mặt căng chặt, môi mỏng mím lại.

Cố Thần nheo nheo mắt, những cái đó các đội viên cũng đều đình chỉ ăn, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Túc.

Sắc mặt Lãnh Túc cực kỳ phức tạp, nói: "Ta một lần nữa tiếp tục dò xét tín hiệu cầu cứu đó, nhưng lại phát hiện, ở phía đông cùng với phía tây hai phương hướng đều có tín hiệu phát ra. Hơn nữa địa điểm đều cách nơi này khoảng mấy trăm km."

Cố Thần ngẩn ra, kinh ngạc mà há to miệng, các đội viên cũng hai mặt nhìn nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »