Chương 3

Cố Thần đời trước sống trong nghẹn khuất cho nên đời này hắn sẽ không nén giận mà sống nữa, mà sẽ phát huy triệt để khí thế kiêu ngạo. Bất quá nếu là kiêu ngạo không đúng chỗ sợ rằng sau này sẽ không ai chịu đứng ra đón bão giúp mình a! [ ý sẽ nếu ẻm gây họa sẽ không ai đi ra chùi đít giúp =.=] , chậc, như vậy không tốt * vuốt cằm*!

Vị nào đó đang điên cuồng chiến đấu với tang thi ngoài căn cứ thì đột nhiên cảm thấy sau lưng phát ra một trận ớn lạnh, nhất thời nổi lên một tầng da gà. Chỉ vì mấy giây ngây người mà tang thi sau lưng Lãnh Túc đã gần nhào tới muốn cho y vài vuốt, Lãnh Túc dùng biểu tình lạnh lùng, đầu cũng không thèm quay lại, trở tay ra sau một phát xuất ra dị năng lôi hệ oanh tạc tên tang thi xui xẻo kia thành một đống bầy nhầy.

"Tê ――" Cố Thần nghĩ đến việc sau này không nhịn được kích động, hưng phấn quá độ đυ.ng trúng vết thương nhất thời đau ra một thân mồ hôi lạnh. Đau đớn qua đi, Cố Thần cũng thanh tỉnh một ít.

Hiện tại nên tạm thời gác lại chuyện theo đuổi Lãnh Túc, theo đuổi một mặt than như y cần phải có kế hoạch rõ ràng . Trước mắt vấn đề quan trọng nhất chính là hắn phải làm như thế nào mới không lộ bất kì dấu vết đáng ngờ khi sống chung với tên cặn bã Trần Mặc kia. Tuy rằng hiện tại là mạt thế, thế giới đã loạn không ra bộ dáng ban đầu, nhưng việc hắn trọng sinh là việc phi khoa học không thể dùng bất cứ lý luận nào để giải thích được, nếu sự việc bại lộ, hắn nhất định sẽ bị đám người cuồng khoa học kia bắt đi giải phẫu a!

Nghĩ tới viễn cảnh mình bị trói trên một cái bàn cùng đám giáo sư tiến sĩ điên khùng vây quanh đang tiến hành mổ sẽ chính mình, nhịn không được da gà nổi lên từng đợt từng đợt. Mẹ ơi! Qúa khủng bố rồi.

Lại ngẫm đến Trần Mặc, liền không khỏi nghĩ đến lúc bọn họ ở chung cho đến khi hắn hấp hối tuyệt vọng. Lúc ấy, Trần Mặc kia liền dùng khuôn mặt lãnh khốc mà nhìn hắn, còn kẻ được gã cõng sau lưng quay lại nhìn hắn cười với nụ cười đắc thắng.

Trần Mặc, ta không còn yêu ngươi nữa. Cho nên ta sẽ không hận ngươi. Dù trước kia ta có yêu ngươi sâu đậm đến cở nào.

Trần Mặc, tái kiến.

Ta sẽ đem những chuyện của kiếp trước chôn chặt tận đáy lòng, đời này, chúng ta sẽ không liên quan tới nhau.

.

Rất nhanh sau đó Trần Mặc liền đem đồ ăn trở lại, Cố Thần khách khí nhận lấy nói cảm ơn, ăn xong lập tức cự tuyệt hành động đang chuẩn bị giúp đỡ hắn sắp xếp chăn màn của Trần Mặc, thái độ lãnh đạm xa cách.

Trần Mặc trong lòng xẹt qua một tia khổ sở, đành phải dặn dò Cố Thần hảo hảo nghỉ ngơi rồi rời đi.

Dị năng giả bị thương chỉ cần uống dịch dinh dưỡng do bác sĩ phối chế, trở về hảo hảo nghỉ ngơi một đoạn thời gian, dị năng khôi phục liền sẽ tự động trợ giúp vết thương trên thân thể khép lại. Bởi vậy sau khi uống dịch dinh dưỡng, Cố thần liền không khống chế được tiếp tục lâm vào ngủ say. Đệch! Tiếp tục ngủ như vậy sẽ không biến thành heo đi ?!? Đây là những dòng chữ to nổi lên trong đầu trước khi hắn mất đi ý thức.

Đang ngủ say, đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng giảm đi đột ngột, Cố Thần nhíu nhíu mày cố gắng bọc hết người vào chăn. Trong phòng tựa hồ có một loại ánh mắt dừng trên người hắn mà đánh giá , loại cảm giác bị nhìn trộm này không tốt chút nào. Cố Thần nhíu mày, cảm giác này quá mãnh liệt, làm hắn vô số lần muốn bỏ qua nhưng lại không được.

Cố Thần hít sâu một chút, lăn lăn một hồi mới bò dậy chỉ hướng nào đó mắng: "Con mẹ nó ngươi là ai?!!" Nữa đêm nữa hôm chạy đi phá giấc mộng của người khác không thấy áy náy hay sao?!!?

Thở hổn hển lấy lại hơi Cố Thần còn muốn mắng tiếp, liền bỗng nhiên cảm giác có một trận gió đánh úp lại, người kia cũng đã tới bên cạnh hắn rồi còn vươn tay bưng kín miệng hắn.

"Ô ô ô ô ô ô ô, ô ô ô ô ô ô ô ô!" Có bản lĩnh ngươi buông ta ra, tiểu gia đây muốn cùng ngươi quyết đấu! Cố Thần sao có thể chịu thua như vậy, hắn liền dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay đem đối phương cào vài phát.

"Tê ――" Theo sau đó là một tiếng hút không khí, một thanh lạnh lẽo vang lên: "Đừng nháo!"

Nghe được thanh âm này, Cố Thần lập tức dừng lại động tác đang chuẩn bị cho đối phương vài vết nữa, sau một lúc lâu hắn mới cứng đờ giật giật ngón tay, ngón tay liền chạm nhẹ vào một làn da ấm áp.

"Ngô ngô?!" Lãnh Túc?! Tựa hồ là đã nhận ra người đến là ai, Cố Thần không giãy giụa nữa, lúc này Lãnh Túc mới buông lỏng tay ra. Được tự do Cố Thần liền nằm liệt trên giường, thở hồng hộc hổn hển.

Đôi mắt đã thích ứng với hắc ám, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, Cố Thần thấy rõ mép giường đứng một bóng người, quả nhiên chính là Lãnh Túc.

Lúc nãy còn muốn đè người ta, bây giờ người thật đã đứng trước mặt mình, ngược lại làm Cố Thần cảm thấy có chút xấu hổ.

"Ngươi ――"

"Không có việc, lại đây nhìn ngươi."

"Ách......" Cố Thần cạn lời, đối mặt với Lãnh Túc câu từ gắn gọn xúc tích, hắn thật không biết nên phản ứng lại như thế nào.

Một đời trước không hề có việc Lãnh Túc đêm hôm qua đây nhìn hắn, bởi vì khi đó hắn cho rằng người cứu mình là Trần Mặc, cùng ngày đó liền đi theo Trần Mặc chạy tới tiểu đội đóng quân của gã. Hiện tại ngẫm lại, nếu không phải đời này hắn tỉnh lại sớm hơn so với đời trước phỏng chừng cũng sẽ không biết người cứu hắn thật ra là Lãnh Túc.

Hai người liền như vậy trầm mặc nhìn nhau, bốn phía một mảnh yên tĩnh, Cố Thần ngược lại cảm thấy yên lòng hơn.

"Ngươi...... Muốn hay không ngồi xuống?"

"Ngồi nơi nào?"

Cố Thần nghẹn họng, hắn nhìn xung quanh toàn bộ căn phòng một vòng, cảm thấy thật thất bại. Toàn bộ căn phòng trừ chiếc giường hắn đang nằm ra còn lại chẳng có bàn ghế hay bất cứ đồ vật nào.

Cố Thần đầu óc ma xui quỷ khiến buột miệng thốt ra: "Trên giường."