Chương 1: Sống lại

“Tí tách, tí tách, tí tách……”

Máu từ từ nhỏ xuống theo ngón tay như sắp chảy hết.

Kỷ Nhiêu cố gắng nỗ lực nhìn quanh bốn phía để tìm kiếm các đồng đội ngày xưa cùng nhau chiến đấu với ánh mắt hoang vắng và hi vọng. Ánh mắt cô dần dần ảm đạm, cô đơn và im lặng sau khi cuộc tìm kiếm không có kết quả.

Cô lặng người tiếp tục phát ra dị năng cắn nuốt, hấp thu trường năng lượng một cách kỳ lạ và tiếp tục bóp cổ các tang thi khổng lồ dưới hình thức một cái bụng lớn có đường kính hàng km.

Dường như cô là người duy nhất còn sót lại ở Hải Thành này, hàng tỷ tang thi bao vây thành phố rốt cuộc đã hao hết toàn bộ sức sống của Hải Thành.

Nữ hoàng dị năng Kỷ Nhiêu cuối cùng cũng cạn kiệt sức lực sau khi tung ra đòn cuối cùng. Sau bảy năm sinh tử trong những ngày tận thế, sống lưng chưa bao giờ sụp đổ cuối cùng cũng không thể chống đỡ và ngừng hoạt động hoàn toàn.

Cô ngã gục trên mặt đất nhìn bầu trời đẫm máu với đôi mắt trống rỗng, khóe miệng run rẩy.

“10, 9, 8, 7……”

Cô thầm đếm thời gian cho đến khi tang thi tập trung xung quanh mình, dùng chút tinh thần lực cuối cùng khuấy động nội tâm của mình.

“Phanh……”

Trường năng lượng tự bùng nổ tạo thành một đám mây hình nấm nhỏ nhưng đối với hàng tỷ tang thi cũng chỉ là sụp đổ một góc mà thôi.

Khoảnh khắc trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cô cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có “Cuối cùng có thể nghỉ ngơi”, đây là suy nghĩ sau cùng của cô trước khi tự nổ tung.

…………

Linh hồn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn sao?

Thế giới song song có thực sự tồn tại?

Nhiều câu hỏi không thể giải đáp dường như đã mở ra chiếc hộp Pandora vào thời điểm ý thức của cô trở lại.

Mọi thứ dường như đã quay trở lại điểm ban đầu và dường như đã đến một điểm khởi đầu mới.

Tóm lại, cô đã sống lại rồi…

~~~~~~

Không có phấn khích, không có lo lắng, không có sợ hãi và tự hào về việc sắp được trải nghiệm ngày tận thế một lần nữa, mà chỉ có một chút đau buồn và chống cự.

Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, ngửi mùi thơm của hoa dành dành, tổ ấm nhỏ đã từng ấm áp để cho cô lưu luyến trước ngày tận thế, đối với cô giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng sau khi không thể chấp nhận hiện thực.

Kỷ Nhiêu không vui khi được sống lại. Một khắc trước còn thở dài “Cuối cùng cũng kết thúc, có thể hoàn toàn nghỉ ngơi”, ngay sau đó lại phát hiện “Mọi thứ phải bắt đầu lại lần nữa.”

Cô thì thầm: “Thì ra có thể chết đi hoàn toàn mới là điều đáng mừng.”

Bây giờ, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày tận thế, cựu nữ hoàng diệt vong, người đã mang theo dị năng sống lại nhưng chui rúc ở trong nhà như người mất hồn. Sau khi phát ngốc một ngày một đêm, bộ não trì trệ của cô mới bắt đầu chậm rãi xoay chuyển.

Nhìn lại quỹ đạo kiếp trước, bị cuộc sống buộc phải đi về hướng gϊếŧ chóc, cô tự lẩm bẩm: “Nếu cái chết không phải là kết thúc thực sự, vậy thì làm thế nào để sống tốt và sống theo nhịp điệu của riêng mình, mới là điều mình nên tìm kiếm tiếp theo.”

Kỷ Nhiêu, người đã thụ động trong ba mươi năm và chỉ có can đảm đối mặt với ngày tận thế sau khi đau đớn, đã quyết định rằng, lần này cô sẽ không còn thụ động chịu đựng hay tiến về phía trước một cách thụ động nữa.

Bất kể sống hay chết, cô quyết định tự mình lèo lái con đường của mình. Sống tự do thoải mái, chết không hề do dự.

Chắc chắn sẽ không như trước khi sống lại, kiệt sức đến chết mà còn có cảm giác như được giải thoát. Cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, bụng đói cồn cào đã phản đối sự không chăm sóc của cô.

Lật người xuống đất, duỗi thẳng chân tay cứng ngắc, cô quyết định chiêu đãi thật tốt dạ dày khó chịu của mình sau bảy năm ăn uống ở tận thế. Trong một tháng này, cô quyết định dùng hết số tiền tiết kiệm trong thẻ và trong túi để thỏa mãn cái miệng nghiện ăn uống của mình. Trước đây, cô chưa bao giờ quan tâm đến đồ ăn ngon, đến khi tận thế cô mới hiểu ra tầm quan trọng của việc ăn uống. Hiện giờ đi trên đường, nhìn thấy ánh đèn neon nhấp nháy và xe cộ khắp nơi, tất cả các tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào “Tôi muốn ăn.”

Kỷ Nhiêu, một người đẹp buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc theo phong cách punk, bước đi bằng những bước mèo đến Thành phố hải sản Vịnh Quảng Đông mà trước đây cô đã thèm muốn từ lâu, nhưng bây giờ cô lại như nhà giàu mới nổi mà không có cảm giác đau lòng nào.

“Chào mừng quý khách”, giọng nói ấm áp tràn đầy nhiệt tình của nhân viên lễ tân trước cửa khiến cho cô cảm thấy như đang ở nhà.

“Xin hỏi, quý cô có đặt chỗ trước không ạ?” Người quản lý ở sảnh bước tới hỏi với nụ cười lịch sự, thật ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy một khách hàng theo phong cách punk nên cô cũng rất là lo lắng.

“Tôi không có đặt chỗ trước, hãy chọn một phòng riêng có tầm nhìn đẹp một chút.” Cô cân nhắc đến tướng ăn của mình nên quyết định không đến nhà hàng, mặc dù rất muốn đi.

“Được, thưa cô. Xin hỏi có bao nhiêu người?” Người quản lý tươi cười thân thiết, tự nhiên hơn so với trước đó rất nhiều.

“Chỉ có tôi thôi” Kỷ Nhiêu mỉm cười rồi nói: “Cho tôi phần ăn cao cấp nhất của các cô.”

Sự chuyên nghiệp của người quản lý cuối cùng cũng sụp đổ, miệng mở rộng thành hình chữ O và phải mất một lúc cô ấy mới nhận ra rằng mình đang thất lễ.

Mặc dù mức tiêu thụ ở đây không phải hàng đầu, nhưng vì danh tiếng và hương vị tốt nên một set Supreme cũng có giá đến mười tám vạn nhân dân tệ, đây không phải là mức giá mà người bình thường có thể mua được.

Thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, người quản lý lo lắng dẫn cô đến phòng riêng Rose Elf, nơi có cảnh ban đêm tốt nhất, sau đó nhanh chóng rời đi vì sợ Kỷ Nhiêu khiếu nại sự bất lịch sự của mình và đã gọi set Supreme cho cô.

Kỷ Nhiêu đứng trong phòng riêng, tâm trạng thoải mái nhìn xuống Bành thành về đêm. Trong khi chờ món ăn được phục vụ, cô làm quen với những dị năng đã theo mình khi sống lại.

Dị năng cắn nuốt: cấp bảy. Có thể hấp thu và nuốt chửng mọi thứ, chất dinh dưỡng là tang thi. Cần phải có tinh thần lực mạnh mẽ phối hợp, nếu không, dù có hấp thu nuốt chửng bao nhiêu tang thi, nguồn năng lượng tích trữ dồi dào đến đâu cũng sẽ trở nên vô dụng do không đủ tinh thần lực. Thuộc tính hắc ám hệ, so với trước khi sống lại thấp hơn năm cấp. Khi đạt đến cấp bốn, có thể hình thành không gian và lưu trữ đồ vật chết. Kiếp trước, dung lượng không gian của dị năng cắn nuốt cấp mười hai đã có thể chứa toàn bộ Hải Thành.

Dị năng hệ tinh thần: cấp chín. Nó có thể biến thành lưỡi dao sắc bén để gϊếŧ người trong vô hình, có thể hoạt động như con mắt radar để rà quét địa hình của nửa thành phố, có thể cung cấp sức mạnh tinh thần cho dị năng cắn nuốt để dẫn dắt và phát động các cuộc tấn công, có thể đi vào giấc mơ của người khác để tạo ra ảo cảnh. Thấp hơn năm cấp so với trước khi sống lại, thuộc tính quang minh hệ.

Trong quá trình thăm dò dị năng, các món ăn lần lượt được mang lên và một chai Rafael 1688 đã được mở gần nửa giờ.

Sau khi món canh rắn nấu rượu cuối cùng được mang lên, phòng riêng Rose Elf rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh, uống một ngụm Rafael bắt đầu bữa tiệc tối, đồng thời nó cũng mở ra một cuộc sống mới cho Kỷ Nhiêu.

Hương hoa, hương rượu, nữ nhân~

Thực ra đây chỉ là ảo tưởng……

Cảnh tượng thật sự là như thế này: uống rượu, ăn miếng thịt lớn, dùng tay tóm lấy bào ngư và sashimi, múc từng muỗng lớn canh rắn và nhét đầy thức ăn vào miệng, trông rất đáng sợ, như thể đã đói 800 năm.

Liếc nhìn người đàn ông yêu nghiệt ở tòa nhà đối diện đang dùng ống nhòm nhìn trộm tướng ăn không lịch sự của mình, Kỷ Nhiêu bình tĩnh ăn uống chậm lại.

Trời lớn đất lớn, ăn uống là lớn nhất.

Một miếng đuôi tôm hùm, một miếng cá nóc, Kỳ lân chiên, đậu Hà Lan sa (*), anh ưu nhã mà nhanh chóng quét sạch phần ăn dành cho bốn người trước mặt và nhìn đối diện với vẻ mặt vô cùng thích thú.

(*) Kỳ lân chiên, đậu Hà Lan sa: là tên gọi của món ăn

“Chậc chậc chậc~, cô gái này thật thú vị.” Lâm Hách, người vừa mới trở lại sau chấn thương dường như đã phát hiện ra một thế giới mới, đội trưởng yêu nghiệt của đội đặc công báo săn ngay lập tức khóa chặt con mồi bằng khứu giác nhạy bén của mình.