Chương 12: Truyền thừa

Quản gia Lâm Bá bình an vô sự xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Lâm Hách và Kỷ Nhiêu đều còn sống, ông mỉm cười hào hứng.

Sau khi lái xe vào sân, anh cả Lâm Trác thong thả đi đến và dựa vào đầu xe của Lâm Hách cười rạng rỡ rồi nói với giọng điệu lười biếng “Thằng nhóc này vẫn còn sống à.”

Haiz, Kỷ Nhiêu cảm thấy bộ dáng này của Lâm Trác muốn bao nhiêu ngứa đòn thì có bấy nhiêu ngứa đòn.

“Thật muốn đánh anh ta, làm thế nào để đánh anh ta đây” Kỷ Nhiêu lẩm bẩm trong lòng và kéo má với vẻ mặt tuyệt vọng.

Lâm Hách đi đến trước mặt Lâm Trác với dáng vẻ ngả ngớn "Đó là do mạng em lớn, anh làm gì được em."

"Phụt ~" Kỷ Nhiêu nhìn Lâm Hách, người có khuôn mặt buồn cười khi gặp anh trai mình, cô bật cười thành tiếng.

Sau khi trao đổi sơ bộ về tình huống khi tỉnh lại sau ba ngày ngủ say, ba người cùng nhau bước vào đại sảnh.

Lâm lão gia tử ngồi ở giữa, cả người tràn đầy năng lượng hơn nhiều, ông đã thức tỉnh dị năng hệ mộc, dường như trẻ ra và tràn đầy sức sống. Kỷ Nhiêu thở dài trong lòng về sự mạnh mẽ của gen nhà họ Lâm, lão gia tử đã gần tám mươi tuổi.

Lâm Trác đã thức tỉnh dị năng hệ thủy và hệ tinh thần, cũng khá mạnh.

"Chậc, chậc, chậc, đúng là một gia tộc toàn nhân tài" Kỷ Nhiêu âm thầm líu lưỡi.

Theo thống kê, số người thức tỉnh dị năng ở nhà cổ Lâm gia thực tế chiếm một nửa tổng số người, tốt hơn nhiều so với căn cứ của Lâm Hách.

Vì vậy, Kỷ Nhiêu đoán rằng truyền thừa của Lâm gia có lẽ không tầm thường.

Bởi vì người của Lâm Hách phát triển muộn hơn nên không thể cạnh tranh bằng chất lượng mà chỉ có thể cạnh tranh bằng số lượng.

“Về rồi à, đến đây ngồi với ông” Lâm lão gia tử cười vui vẻ, không có gì làm ông thoải mái hơn việc nhìn thấy con cháu mình đều yên ổn.

"Ông nội, ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Con nhìn thấy trên cửa và trên mặt đất có rất nhiều máu, trông giống như máu người" Lâm Hách nghi hoặc hỏi.

"Ừ, đã xảy ra chuyện, nhưng không phải chuyện gì lớn."

"Là thế lực nào đó đổ máu lên nên đã thu hút rất nhiều tang thi."

"Nhưng họ không ngờ rằng trong nhà cổ lại có nhiều dị năng giả như vậy.” Ông nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Lâm Hách lập tức hiểu ra đây là ý đồ của đối thủ chính trị muốn lợi dụng tang thi để phá hủy căn cơ của Lâm gia.

Kết quả là đã thất bại.

"Anh biết là thế lực nào không? Nếu không diệt trừ thì sẽ vô cùng rắc rối" Lâm Hách hỏi anh trai mình.

Anh biết khả năng của anh trai mình, cộng với nội tình truyền thừa của Lâm gia, anh không tin anh ta vẫn chưa tìm ra ai làm việc này.

“Mặc gia” Lâm Trác trông dáng vẻ vẫn lười biếng và cần bị đánh như vậy.

“Vậy mà không phải là người của tứ đại gia tộc” Lâm Hách cau mày, nghĩ tới ý định ban đầu của Mặc gia.

Không có thù hận gì mà làm vậy sẽ khiến mối quan hệ hai bên đi vào ngõ cụt, điều này cũng không tốt đối với Mặc gia.

"Ông nội, có phải Mặc gia nhớ nhung đến đồ vật do tổ tiên để lại không?" Suy nghĩ kỹ lưỡng, Lâm Hách chỉ có thể cân nhắc đến phương diện này.

Dù sao bây giờ tận thế đã bắt đầu, ngoại trừ đồ vật thuộc về tổ tiên, Lâm Hách không nghĩ ra thứ gì khác có thể thu hút sự chú ý của bọn họ, khiến cho họ ra tay tàn nhẫn.

"Ừ, có lẽ vậy. Dù sao, cũng không có gì khác để bọn họ nhớ nhung. Anh đã yêu cầu mọi người cẩn thận. Về phần thanh toán sổ sách, sau này chúng ta sẽ có cơ hội."

“Bây giờ thành phố đã mất khoảng một phần năm dân số. Trận chiến hiện tại tương đối an toàn, chỉ cần đoàn kết và không xung đột nội bộ, Kinh Đô vẫn có thể quét sạch tang thi trong thành phố một cách nhanh chóng." Lâm Trác nói với thái độ hơi nghiêm túc.

"Đừng coi thường tốc độ tiến hóa của tang thi, đây là một biến số rất lớn" Lâm Hách nghiêm nghị nói.

Kỷ Nhiêu đã giải thích về sự tiến hóa của tang thi với Lâm Hách. Hiện giờ còn chưa thích hợp để cô lộ diện, nên Lâm Hách chỉ có thể miễn cưỡng tự mình làm điều đó.

"Nói cách khác, đây không chỉ là cuộc cạnh tranh thông thường về số lượng, đừng coi nó như một cuộc chiến" Lâm Trác nói.

Bởi vì đây chỉ là ngày đầu tiên sau khi tỉnh dậy, vẫn chưa thể thích nghi với thế giới mới và những thay đổi mới. Cho nên Lâm Trác nghĩ đến vấn đề chiến lược và chiến thuật nhiều hơn, thậm chí dị năng đối với anh ta cũng chỉ là "Ồ, đây là dị năng", chỉ xúc động một lúc rồi không còn gì tiếp theo nữa.

Suy cho cùng, do thời gian quá ngắn nên anh ấy vẫn chưa trải nghiệm được sức mạnh của dị năng. Anh cảm thấy dao, súng và đại bác hữu dụng hơn.

Sau khi biết được thực lực của nhà cổ, Lâm Hách và Kỷ Nhiêu đã có thể yên tâm. Vì không thể quay về kịp trước khi trời tối nên hai người quyết định ở lại đây một đêm.

Suy cho cùng, ban đêm là thiên đường của tang thi.

~~~

Sau khi Kỷ Nhiêu bọn họ rời đi, Vu Vi và nhóm của cô ấy cuối cùng cũng đến được cánh cổng cao 10m ở lưng chừng núi.

Đào Định Bang, dị năng giả hệ phong, người dẫn đầu đội ngũ bước tới nói chuyện. Sau khi giải thích mục đích của mình, bảo vệ trực ban đã báo tin này cho Lão Hắc.

Nghe nói trong chín người có năm người là dị năng giả, ngoài ra còn có một người bình thường là em gái của người anh em đã chết của mình, Lão Hắc không do dự quá lâu đã cho người vào. Việc này giao cho tiểu đội trưởng trực ban xử lý, anh ta cũng không đích thân ra mặt.

Khi mấy người họ đến trước một căn biệt thự, bụng đã đói đến nỗi kêu vang.

Người đưa bọn họ đến đây là một dị năng giả hệ không gian, bởi vì anh ta không thuộc loại dị năng chiến đấu nên công việc tạm thời của anh ta là tiếp nhận và bố trí những người mới.

“Đây là nơi ở của chín người các bạn, tạm thời sẽ không tách ra, đợi sau này làm nhiệm vụ, chúng tôi sẽ phân bổ lại dựa trên năng lực cá nhân của từng người."

“Đây là phần ăn dinh dưỡng ở đây cung cấp. Hôm nay mọi người nghỉ ngơi trước. Ngày mai hãy đến gặp tôi để tôi phân chia lại công việc cho mọi người."

Nói xong, anh ta lấy ra một cái thùng đựng thứ gì đó giống như bánh quy nén từ trong không gian, đặt xuống rồi rời đi.

Mấy người họ vừa đói vừa mệt nên ăn ngấu nghiến như hổ đói, sau đó mới có thời gian trò chuyện và quan sát nơi mà họ sẽ sống lâu dài sau này.

Công trình xây dựng này từng là một khu biệt thự trong rừng phong. Bởi vì, vào mùa thu ở Tây Sơn, núi non và đồng bằng được bao phủ bởi lá phong đỏ rực nên đã tạo được cảnh quan riêng cho khu biệt thự.

Ban đầu nó là một khu biệt thự có cổng kiểm soát, bây giờ nó càng được xây dựng như tường đồng vách sắt, cuối cùng bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Ôi, món ăn dinh dưỡng này đã chế biến như thế nào nhỉ? Tưởng khô khan hóa ra lại có vị như thịt khô, vừa ngon lại vừa dai" Quý Thiên Thành, người đàn ông cao to có dị năng hệ kim, vừa nhai vừa nói với giọng ồm ồm.

Dị năng giả hệ mộc đã hợp tác ăn ý với anh trong trận chiến tên là Lưu Chí Minh, trước tận thế hai người có quan hệ rất là thân thiết. Anh ta cười ranh mãnh trả lời: "Thiên Thành, mày chỉ biết ăn, thứ này chỉ làm no bụng mà thôi, vậy mà mày lại có cảm giác như ăn đồ ngon. Thật là phục mày."

"Có thể ăn là một điều may mắn, giờ đã là tận thế, có một cái bụng không kén ăn thì cuộc sống mới không quá khó khăn" Đào Định Bang cười lịch sự nói.

Chẳng trách anh ta lại là người đứng đầu của chín người này. Đúng là EQ và IQ của anh ta không hề thấp, nhìn nhận vấn đề khá thấu đáo.

Anh ta quay người lại an ủi Vu Vi, người đến tìm anh trai mình: “Mọi người đều rất tiếc về việc anh trai của em, nhưng em là người nhà của chiến sĩ ở đây, cho dù anh trai em đã ra đi nhưng người ở đây cũng sẽ không bỏ mặc em. Đừng lo lắng."