Chương 13: Làng đại học

Vu Vi cúi đầu im lặng, giấu đi sự căm hận trong mắt.

Nghĩ đến sự đối xử của mọi người đối với mình lúc trước và sau khi đến đây. Nghe tin anh trai cô đã biến thành tang thi và bị loại bỏ, bọn họ không còn đặt cô lên hàng đầu trong mọi việc nữa. Lúc ăn cơm vừa rồi cũng không ai để ý đến cô nên đành phải giả vờ ăn không ngon vì anh trai cô đã chết.

Trước đây anh trai yêu cầu cô đến sớm nhưng cô phớt lờ vì không tin vào thuyết mạt thế. Nếu không phải mọi người cần chạy trốn đến đây và cần đến cô, thì cô không thể sống được đến ngày mai. Vì trường học gần như đã trở thành một lò mổ, cảnh tượng đó mỗi khi nghĩ lại vẫn khiến cô gặp ác mộng và rùng mình.

"Ừm, cảm ơn anh" Vu Vi nhẹ giọng đáp lại, khác hoàn toàn với dáng vẻ khó chịu và kiêu ngạo trước đây, như là hai người khác nhau. Mọi người đều cho rằng do cô quá đau buồn nên cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này.

~~~

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhiêu qua đêm tại nhà cổ Lâm gia và được lão gia tử đặc biệt quan tâm. Những lời hỏi han ân cần khiến cho cô, người có cha mẹ mất sớm, cảm thấy rất thoải mái.

Cha mẹ của Kỷ Nhiêu bị đắm tàu và rời đi khi cô vừa mới lớn. Cả hai đến Ra-bit để khảo sát và chuẩn bị đầu tư vào ngành đánh bắt hải sản ở đó. Họ đã gặp phải một dòng hải lưu trên biển và không may qua đời. Cô đã ở một mình từ năm mười tám tuổi, cảm giác như đã lâu rồi không nhìn thấy không khí gia đình ấm áp như vậy. Lâu đến mức cô khó có thể nhớ được.

Đêm nay, Kỷ Nhiêu hiếm khi lộ ra khía cạnh trẻ con của mình, trông giống như một cô bé ngây thơ nhìn Lâm Hách với vẻ mặt say mê và ngơ ngác.

Ông nội âm thầm tự hào. Ông cũng biết Kỷ Nhiêu có tính cách lạnh lùng, không giống như những cô gái ở độ tuổi này được nuông chiều, khó chịu, kiêu ngạo và trẻ con. Mà cô dường như có một ít nét thăng trầm của cuộc sống.

Lúc này mặt trẻ con của cô đã bộc lộ, lão gia tử cảm thấy rất có thành tựu liếc nhìn đứa cháu trai yêu quý của mình, quan tâm nói: “Con thấy không, gừng càng già càng cay, con đã học được cách dỗ dành con gái chưa?” Lông mày và khóe mắt của ông nhướng lên đầy mãn nguyện, tựa hồ rất là vui vẻ.

Hai anh em thấy ông nội và Kỷ Nhiêu trò chuyện vui vẻ, liếc nhìn nhau rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Quân đội đã bắt đầu hành động quét sạch tang thi từ trong ra ngoài. Cha của Lâm Hách đang làm việc ở chính phủ và vẫn chưa liên lạc được với ông ấy.

"Em muốn làm gì?" Lâm Trác hỏi Lâm Hách.

"Em vẫn luôn muốn chiếm toàn bộ khu vực Tây Sơn. Trước đây không có cơ hội, bây giờ đã đến lúc ra tay." Lâm Hách rít một hơi thuốc rồi nói với giọng điệu chắc chắn và bình tĩnh.

"Các mỏ khoáng sản trong núi còn chưa được khai thác đã bị em bao lại chung quanh lâu rồi. Sau khi chúng được dọn dẹp sạch sẽ thì em sẽ phái người đến đó, không ai biết ở đó có gì." Lâm Hách cười khẽ và quay người lại nói.

"Thực lực nhà cổ cũng không suy yếu bao nhiêu, nghe nói tứ đại gia tộc tỷ lệ đột biến rất thấp, tang thi xuất hiện nhiều hơn, thực lực tổng thể cũng không bằng một số trường đại học." Lâm Trác cũng nói một cách nhẹ nhàng.

Tình hình ở Kinh Đô đã hoàn toàn biến thành nơi tà ác. Không biết tứ đại gia tộc còn lại bao nhiêu tự tin? Hai anh em nhìn nhau mỉm cười. Từ giờ trở đi, Kinh Đô sẽ trở thành chiến trường của họ.

~~~

Ngay khi trời vừa sáng, cả hai đã thức dậy sớm và đi thẳng đến làng đại học. Họ nghe nói ở đó có rất nhiều nhân tài và tang thi nên hai người định đi xem thử.

Trên đường đi, Kỷ Nhiêu nhìn thấy rất nhiều trận chiến quy mô nhỏ giữa cảnh sát quân sự và tang thi ở khắp mọi nơi. Cô có cảm giác giống như đây là vụ gϊếŧ người một chiều. Giai đoạn đầu tang thi thực sự rất ngu, ngoại trừ cơn khát đối với máu thịt con người thì nó không còn ham muốn nào nữa.

Thực sự là một xác chết biết đi.

Khi gần đến làng đại học, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người dân. Bây giờ chỉ là ngày đầu tiên, đồ dự trữ trong nhà hẳn là không thiếu đến mức buộc họ phải ra ngoài chiến đấu với tang thi để giành lấy sự sống.

Đột nhiên, Kỷ Nhiêu nhìn thấy bọn họ đang đào tinh hạch trong đầu tang thi: "Ồ, họ phát hiện ra sự tồn tại của tinh hạch nhanh như vậy?"

Kỷ Nhiêu vô cùng ngạc nhiên và cảm thấy không khoa học. Không có ai sống lại như cô làm sao biết được tinh hạch: "À, tại sao lại không thể chứ? Quá có thể nha."

Nếu cô có thể sống lại, tất nhiên những người khác cũng có thể. Cho nên những người này mới tự giác xông ra chiến đấu nhằm nâng cao kỹ năng và đào tinh hạch để tăng lên thực lực của mình.

Đôi mắt của Kỷ Nhiêu sáng lên liên tục quan sát những người đó, những người đàn ông, muốn khám phá xem ai là người sống lại giống như cô. Lâm Hách bên cạnh vốn dĩ đang hiếu kỳ, nhưng bây giờ khuôn mặt của anh hiện rõ sự ghen tuông khi thấy ánh mắt của cô hứng thú dạt dào đầy màu sắc, nhìn vô cùng quyến rũ và tràn đầy sức sống.

Anh hừ nhẹ, ngày thường cô rất hiếm khi nhìn anh như vậy. Đàn ông ghen tuông rất đáng sợ. Vì vậy, khi Kỷ Nhiêu kịp phản ứng thì chiếc xe đã lao đi với tốc độ cực nhanh. Nếu theo phong cách trước đây, thì anh nhất định sẽ xuống xe chiến đấu.

Kỷ Nhiêu là người quan trọng đối với anh, anh sợ lỡ như qua đó có thể cô sẽ không cần anh nữa. Anh vẫn là tự hiểu mình. Vì thời gian hai người bên nhau quá ngắn, cô lại có tính cách lạnh lùng và độc lập nên rất dễ chán ghét tính chiếm hữu của anh.

Kỷ Nhiêu miễn cưỡng quay lại nhìn những người đó vài lần. Vẻ mặt lưu luyến không rời của cô khiến Lâm Hách quyết định đêm nay sẽ chứng minh sự quyến rũ và sức mạnh của mình.

Với một cú trượt bánh sau đẹp mắt và tốc độ cực nhanh, cả hai đã đến được làng đại học. Ở đây có mười mấy trường cao đẳng và đại học, cũng như các cơ sở hỗ trợ liên quan. Đồng thời, còn có nhiều khu dân cư và cửa hàng, tòa nhà gia đình, tòa nhà giáo viên, v.v..., đúng là thành trong thành ở Kinh Đô. Điều này có thể hình dung được ở đây có bao nhiêu tang thi.

Về cơ bản, một khi đến lối vào làng đại học, việc lái xe sẽ trở nên khó khăn. Nơi này giống như từng ngôi mộ tập thể, khắp nơi đều là tang thi và tứ chi đứt gãy. Đám tang thi ăn nhiều đến nỗi mỡ và thịt trộn lẫn vào nhau, ai nhìn vào cũng có thể ói ra mật.

Chính phủ đã bỏ rơi nơi này nên không có một cảnh sát quân sự nào. Chỉ có sinh viên, giáo viên và người dân địa phương ở đây tự ra tay chống lại tang thi.

Các trận chiến diễn ra lẻ tẻ và tàn khốc. Vì vậy, tang thi ở đây rất nhiều và người chết cũng nhiều, khắp nơi đều là cảnh tượng kinh hoàng khi con người bị biến thành tang thi sau khi bị thương.

Mặc dù dị năng giả sẽ không bị lây nhiễm do bị thương, nhưng do cấp bậc dị năng còn thấp nên không có nhiều tác dụng và họ vẫn bị tang thi cắn chết do cạn kiệt dị năng.

Hai người cau mày nhìn địa ngục trần gian này, do dự có nên tiếp tục đi đến đích hay không. Tình hình bên trong chỉ có thể nghiêm trọng hơn.

Lâm Hách không ngờ rằng quân đội và cảnh sát sẽ hoàn toàn bỏ rơi nơi này. Còn Kỷ Nhiêu thì cảm thấy thật sai lầm khi người dân ở đây ra ngoài dọn dẹp tang thi quá sớm thay vì tập trung xây dựng pháo đài phòng thủ. Tang thi sẽ ngày càng mạnh hơn nếu không tận dụng cơ hội này để tích lũy sức mạnh và tập hợp dị năng giả thì chỉ có chờ chết.

Lâm Hách rất tức giận trước hành vi ích kỷ của tứ đại gia tộc, việc từ bỏ mấy trăm ngàn người này tương đương với việc nuôi dưỡng mấy trăm ngàn kẻ thù cho mình. Nếu càng ngày càng có nhiều người biến thành tang thi, làm sao có thể trốn khỏi trung tâm thành phố.

Hai người từ Mát-xcơ-va trở về đã chứng kiến

người dân ở đó được huy động như thế nào trước chiến tranh. Và sau này ai cũng biết đến điều đó, nhưng ở đây ngược lại đều làm theo ý của mình.