Chương 14: Lại gặp nhau

Sau khi do dự một lúc, cả hai vẫn quyết định thận trọng. Sức mạnh của Kỷ Nhiêu tuy rằng mạnh mẽ nhưng dù sao cũng chỉ là một người và dị năng sẽ có lúc cạn kiệt.

Hơn nữa, sự đặc biệt của Kỷ Nhiêu không thể bị lộ quá sớm, dù sao thuyết mạt thế là do Lâm gia nói ra. Nếu thực lực của cô bị lộ thì chẳng khác nào nói cho mọi người biết bảo bối của Lâm gia là ai.

Hai người tiếc nuối quay trở về, phải nói rằng quyết định này thật khó đối với Lâm Hách, người từng phục vụ trong quân đội. Nhưng anh cũng không thể cậy mạnh, chủ nghĩa anh hùng cá nhân không phù hợp với thế giới tận thế.

Kết quả là, dáng vẻ buồn bã của anh vừa mới hình thành lập tức biến mất khi gặp lại những dị năng giả đã khiến cho ánh mắt của Kỷ Nhiêu vương vấn.

Những người đàn ông đó vừa dọn dẹp xong chiến trường đã nhìn thấy chiếc “Cruiser 1” của Lâm Hách.

Kỷ Nhiêu, người đang chăm chú quan sát họ, bỗng nổi da gà khắp người khi họ nhìn về hướng này với ánh mắt như thể sói gặp được cừu. Đồng thời, cô cũng cảm giác được tinh thần lực của mình bị xâm phạm, nên lập tức thu hồi dị năng để tránh bị kí©h thí©ɧ quá mức tạo ra ám ảnh tâm lý.

Những người này là một tiểu đội lính đánh thuê, trên người tràn ngập mùi máu tanh khiến cho Lâm Hách phải nheo mắt. Khi xe của anh vừa mới xuất hiện, họ đã nhìn chằm chằm vào chiếc xe với ánh mắt nóng rực.

Dẫn đầu là một người đàn ông vạm vỡ có biệt danh Phong Tử. Anh ta là một dị năng giả hệ thổ, cầm con dao rựa trên tay trông rất uy phong, cả người toát lên khí chất của một vị tướng. Khi nhìn thấy xe của Lâm Hách, anh ta có suy nghĩ không giống với những anh em khác.

Nhóm người này đã quen với cuộc sống hoang dã, nhìn thấy đồ tốt liền muốn đoạt, đúng như phong cách của xã hội đen.

Dáng người của Phong Tử gầy mà thô, nhìn tổng thể rất mạnh. Nếu không, anh ta đã không thể nổi tiếng trong giới lính đánh thuê. Vừa nhìn đến chiếc xe này, anh ta liền nghĩ tới một người ~ Dạ Kiêu !

Kẻ thù số một trong giới lính đánh thuê.

Rất nhiều đội ngũ lính đánh thuê đã chết trong tay Dạ Kiêu và anh gần như đã trở thành một huyền thoại. Trong 5 năm, đội đặc công báo săn đã xuất hiện một cách xuất sắc, trở thành một đội ngũ được nhiều người ngưỡng mộ. Đội trưởng của họ là một nhân vật càng giống thần thánh hơn.

Phong Tử đã nghe nói từ lâu về chiếc Cruiser 1 duy nhất trong nước này là xe của thiếu gia thứ ba nhà họ Lâm, mà Dạ Kiêu chính là biệt danh của tam thiếu. Chiếc xe này là bảo bối của anh ta, chưa từng qua tay người khác.

Nếu trước tận thế gặp được Dạ Kiêu thì phải phớt lờ, bằng không nhất định sẽ chết rất khó coi. Còn bây giờ là cơ hội tốt để thiết lập tình bạn cách mạng với Dạ Kiêu. Mong muốn được tẩy trắng và trở về nước của Phong Tử đã có từ lâu.

Bây giờ là tận thế, thà dành sức lực để dọn dẹp bản thân, sau đó về nước tìm một thế lực hùng mạnh có triển vọng để tham gia còn hơn là chiến đấu một mình.

Phong Tử cảm thấy gặp được Dạ Kiêu là do ông trời phù hộ, ngày tận thế vừa mới bắt đầu đã để hắn tìm được một nhân vật chỉ dám nhìn từ xa và không thể đến gần.

Suy nghĩ thật nhanh rồi nở một nụ cười không tính là đáng sợ với Dạ Kiêu, xua tay ra hiệu cho anh dừng xe lại. Mặt Kỷ Nhiêu cứng đờ, có lẽ Phong Tử rất ít khi cười nên trông thật sự rất khó coi.

Về phần các anh em xung quanh, ngoại trừ một thư sinh mặt trắng trông thanh nhã lịch sự, những người còn lại đều mang vẻ mặt khó hiểu, trong lòng hét lên: “Sao lúc cướp xe mà lão đại còn cười quái dị như vậy làm gì?”

Phong Tử nhìn bộ dáng của những kẻ ngốc này, vung tay lên nói: "Đừng ngu ngốc, đây là Dạ Kiêu đấy biết không?"

Cả tập thể đều bị sốc và sợ hãi nhìn lão đại từng bước một đi về phía chiếc Cruiser 1.

Lâm Hách dừng xe, quay đầu nhìn Kỷ Nhiêu: “Anh xuống xem xem. Em cứ ngồi yên ở đây.” Thật ra, trong lòng anh cũng rất mâu thuẫn, anh biết cô đối với bọn họ cảm thấy hứng thú là vì nguyên nhân khác.

Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.

Vì vậy, nhóm người này đã nhìn thấy Dạ Kiêu với vẻ mặt không vui, muốn đánh hội đồng bọn họ đang đi về phía họ.

"Dạ Kiêu quả nhiên là rồng trong loài người, là một người không bình thường a." Mọi người đồng loạt hò hét trong lòng.

Phong Tử tiến lên nói: " Dạ Kiêu, tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu, hôm nay gặp được đúng là có duyên. Mọi người đều gọi tôi là Phong Tử. Mấy anh em tôi hiện đã sẵn sàng đào ngũ đến chỗ của anh, cùng nhau đánh tang thi.”

Lâm Hách ngạc nhiên một chút, sau đó nghĩ đến chiếc xe của mình...

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, suy nghĩ thay đổi liên tục. Người này biết mình là Dạ Kiêu, cho thấy trước đây họ rất hiểu về công việc của mình. Loại người này hẳn là có một ít bản lĩnh, dù sao người bình thường không thể tiếp cận vòng tròn của Dạ Kiêu.

Vì vậy, anh nhìn lướt qua sáu người chung quanh Phong Tử rồi nói: "Họ có dị năng gì? Sở trường của họ là gì? Chỗ của tôi không cần phế vật." Lâm Hách vẫn rất nghiêm túc trong việc thu thập nhân tài cho thế lực của mình.

Tình tiết nhỏ vừa rồi, anh chỉ là chuẩn bị xử lý Kỷ Nhiêu để cô toàn tâm toàn ý tập trung vào anh mà thôi.

Phong Tử cười toe toét nói: "Anh em bọn tôi đều rất may mắn, tôi là hệ thổ, sức lực rất lớn, có thể nâng được 300kg đồ vật."

Sau đó, anh ta chỉ vào người đàn ông thanh nhã lịch sự, người mà từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh và im lặng, rồi nói: "Đây là quân sư của tiểu đội thăm dò của chúng tôi."

"Biệt danh Thần Toán Tử, thành thạo việc tính nhẩm và tạo chất độc gây ảo giác, là cố vấn của tôi. Dị năng của anh ta có tính ăn mòn giống như axit sunfuric, còn chưa có thời gian để thử nghiệm xem chúng có độc hay không."

Thần Toán Tử hướng về phía Lâm Hách gật đầu, nhưng anh chỉ hờ hững nhìn hắn không có biểu tình gì.

Phong Tử chỉ vào cậu bé da đen thấp nhất ở phía sau, trông giống như một chú bò nhỏ, và nói “Vị này là thợ cơ khí của đội chúng tôi, thông thạo các loại máy móc, biệt danh của anh ta là Tank. Bởi vì anh ta là người hâm mộ quân đội nên vẫn luôn nghiên cứu về máy móc, và đặt tên đều liên quan đến sản phẩm quân sự. Dị năng của anh ta cũng khá trùng hợp, là hệ kim.”

Lâm Hách liếc nhìn làm cho hắn lo sợ mỉm cười và gật đầu với anh. Lâm Hách cũng gật đầu nhẹ đáp lại, có lẽ vì trông anh ta thuận mắt hơn so với anh chàng đẹp trai nho nhã vừa rồi gọi là Thần Toán Tử. Anh rất có ác cảm với kiểu người đàn ông ấm áp, vẻ mặt dịu dàng như vậy trong ngày tận thế.

Phong Tử tiếp tục giới thiệu: “Đây là Đông Tử, có dị năng hệ hỏa và hệ phong, là song hệ dị năng duy nhất trong đội chúng tôi. Trước đây anh ta chịu trách nhiệm lái xe cho đội, kỹ năng lái xe rất điêu luyện, thỉnh thoảng cũng tham gia các cuộc thi tài đua xe để kiếm một số tiền vui chơi."

Lâm Hách nhìn song hệ dị năng giả này là mẫu người nham hiểm đúng chuẩn, đầu đinh, mắt hí và nhỏ, lại có khuôn mặt phúc hậu và thân hình tròn trịa.

Anh nhẹ gật đầu thầm nghĩ: "Song hệ dị năng chỉ có thể được kích hoạt bởi những người có gen mạnh. Có vẻ như tiểu đội này đều là nhân tài."

"Đây là Lãnh Nhận, sở trường là vũ khí lạnh, tốc độ nhanh, góc độ phức tạp, dị năng hệ phong, sẽ càng mạnh hơn khi phối hợp với dị năng, hì hì" Nói xong Phong Tử cảm thấy xấu hổ nên cười ngây ngô một chút.

Lâm Hách nghe xong rất là vui vẻ. Về cơ bản, nếu người này bị ném vào đám đông thì sẽ biến mất không dấu vết, sự tồn tại của anh ta khá thấp.