Chương 15: Hoa Thiên

Phong Tử trông có vẻ thật thà và trung thực nhưng thực tế anh ta là một người khôn ngoan và ẩn giấu. Anh ta rất khéo lợi dụng những ưu điểm và sở trường của anh em để nói một cách có trật tự và hoàn hảo.

Lâm Hách cảm thấy hôm nay mình thật may mắn. Bản thân Phong Tử này cũng rất thú vị, cấp dưới của anh ta cũng đầy tài năng, người này giỏi hơn người kia. Đúng là miếu tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ những thứ cần thiết, có thể ăn bất cứ loại xương khó gặm nào chỉ bằng những miếng cắn nhỏ.

Anh chàng tên Lãnh Nhận này là một bậc thầy ám sát điển hình, không thu hút sự chú ý ở bất cứ đâu. Anh ta hoàn toàn có thể trốn thoát bình an vô sự sau khi gϊếŧ người. Thật khó để nhớ anh ấy trông như thế nào.

Cuối cùng, Lâm Hách mỉm cười và gật đầu với Lãnh Nhận.

Lãnh Nhận cũng lộ ra vẻ nghi hoặc và ngơ ngác gật đầu, thầm nghĩ: "Tại sao vị sát thần này đột nhiên lại biến thành người tốt rồi?"

Phong Tử thấy có vẻ thú vị, điều này có nghĩa là Dạ Kiêu hài lòng với anh em của mình, nên phần giới thiệu tiếp theo càng có thiện chí hơn.

"Đây là đầu bếp của chúng tôi, trong những năm các anh em đi khắp nơi đều ăn đồ do anh ấy nấu. Anh ấy có thể biến đồ ăn thối thành đồ ăn ngon, dù nguyên liệu khó nuốt đến đâu anh ấy vẫn có thể chế biến chúng thành món ăn ngon." Phong Tử càng nói càng nhẹ nhàng.

"Biệt danh Ngưu Nạm, dị năng hệ thủy, giỏi dùng rìu."

Lâm Hách khẽ gật đầu và nhìn người đầu bếp có tên tỷ lệ nghịch với dáng người của hắn. Thân hình cao lớn, rắn chắc, mạnh mẽ và cơ bắp nhưng không cồng kềnh. Ngược lại, hắn giống như một vận động viên thể hình có tỷ lệ vàng.

Phong Tử giới thiệu người anh em cuối cùng: "Đây là Bưu Tử, đã theo tôi sớm nhất, tên của chúng tôi là được đặt cùng nhau. Hihi ~"

"Anh ta là một người thật thà và cố chấp, anh muốn anh ta làm gì thì anh ta sẽ làm cái đó. Nếu bảo anh ta đi đến chỗ nào đó đợi, cho dù anh không đến thì anh ta vẫn tiếp tục đợi."

“Anh ta là vua bắn tỉa, có dị năng hệ mộc.”

Lâm Hách kinh ngạc nhìn Phong Tử, thầm nghĩ: “Đội ngũ này có thực lực phân phối quá cân bằng.”

“Bảy người chúng tôi đều giỏi thiện xạ. Đáng tiếc, bây giờ là tận thế, sợ rằng sau này sẽ không còn kênh nào cho vũ khí nóng, haiz..."

Bưu Tử không cao, làn da ngâm đen, trông giống người miền Nam.

Lâm Hách nhìn bảy người và cảm thấy thật đáng giá. Tuy hôm nay mình không vào được làng đại học, nhưng cuối cùng lại thu được một nhóm bảo vật sống. Anh đã quyết định nhận họ, nên thái độ cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

"Các anh thật sự rất mạnh, tôi chưa bao giờ nghe nói qua một nhóm người đều biến thành dị năng giả."

"Tôi có một tiểu đội hai mươi người, bốn dị năng giả dẫn dắt mười sáu chiến binh không có dị năng."

“Nếu đến chỗ của tôi thì các anh phải tách ra và phương thức phối hợp cũng phải thay đổi một chút, như vậy các anh vẫn muốn đến à?”

Lâm Hách biết rằng những người này đã quen với việc một mình, đột nhiên bị hạn chế rất có thể sẽ gặp rắc rối, vậy nên “mất lòng trước được lòng sau”. Con người chính là như vậy, nếu bạn tử tế với họ thì họ sẽ không nỡ quá khắc nghiệt.

~~~

Tuy Kỷ Nhiêu không xuống xe nhưng tinh thần lực vẫn luôn thấm vào trong đó, chất lượng hình ảnh có thể so với phim bom tấn, rất là thú vị. Cuối cùng, cô đoán rằng người đàn ông được gọi là Thần Toán Tử có lẽ là người đã sống lại giống như cô.

Kiếp trước cô chưa từng nghe nói đến người này. Nếu anh ta là người biết rõ con đường phát triển của tận thế, thì điều này cũng hợp lý khi anh ta có năng lực tiên tri cho đội của mình.

Kiếp này, ngày tận thế đã được báo trước, cả thế giới đều chuẩn bị sẵn sàng. Người này thông minh như vậy chắc chắn sẽ đoán được có người sống lại giống mình. Vì vậy, nếu biết được cô là ai, thì anh ta sẽ biết cô là nữ hoàng song hệ dị năng tại Hải Thành ở kiếp trước.

Cô không biết tên thật của người này là gì. Nếu người này dùng tên thật ở kiếp trước thì có thể sẽ lộ được nhiều thông tin hơn.

Kỷ Nhiêu sờ cằm do dự không biết có nên giấu thông tin thật của mình trước không, đợi tìm ra danh tính thực sự của người này rồi mới lập kế hoạch khác.

~~~

Bảy người Phong Tử nghe Lâm Hách nói xong, im lặng một lúc rồi nhìn nhau. Lúc này Thần Toán Tử, người mà từ đầu đến cuối giống như người tàn hình, nói với giọng khàn khàn: “Anh em chúng tôi đã phối hợp với nhau nhiều năm và cùng nhau trải qua sinh tử, nếu tách ra nhất định sẽ không quen, cũng sẽ giảm hiệu quả.”

“Nếu thành lập một số tiểu đội đặc biệt, bảy người chúng tôi mang theo những chiến binh không có dị năng chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”

"Tất nhiên, nếu để chúng tôi hoạt động dưới quyền của anh, thì chúng tôi nhất định sẽ tuân theo sự sắp xếp. Chỉ là, tôi cảm thấy hiện tại mọi người vẫn chưa hiểu rõ thực lực thật sự của nhau, nếu tùy tiện tách ra và tập hợp lại lần nữa thì sẽ mất nhiều hơn được."

"Cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo" Kỷ Nhiêu tự nói trong lòng.

Phong Tử cũng tiếp lời: “Đúng vậy, điều này quả thật không đáng để tổn thất.”

Lâm Hách trong lòng vui vẻ, thì ra người đàn ông ấm áp làm cho anh cảm thấy khó chịu này, thật sự có tầm nhìn xa. Tuy nhiên, người này nói chuyện không có chút sơ hở nào cũng thật khiến cho người chán ghét.

Bản thân anh biết cách sử dụng bọn họ như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất. Việc nói với bọn họ phải tách ra chỉ để xem phản ứng của họ mà thôi.

Có thể thấy, Thần Toán Tử không chỉ là cố vấn của đội này, mà còn có thể thay thế vị trí của Phong Tử nếu anh ta muốn. Anh ta thật sự sẵn lòng phục vụ và đưa ra đề xuất cho người khác.

Sau khi Lâm Hách tính toán một chút, anh đã đưa ra một quyết định khiến Kỷ Nhiêu vô cùng hài lòng.

"Được rồi, nếu như vậy tôi sẽ đưa ra một ngoại lệ. Chúng ta sẽ bàn lại cách hợp tác với nhau sau khi hiểu rõ nhau hơn."

"Tôi cho các anh ba ngày để giải quyết việc riêng của mình, sau ba ngày đưa tin đến Tây Sơn cho tôi."

Nói xong, Lâm Hách mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu chào Phong Tử, rồi quay đầu lên xe phóng đi thật nhanh.

Đã lãng phí rất nhiều thời gian ở đây nên Lâm Hách lái xe rất nhanh.

~~~

Sau khi đám người Lâm Hách rời đi, Phong Tử quay sang Thần Toán Tử hỏi: “Không phải anh nói sau này Dạ Kiêu sẽ trở thành người mạnh nhất ở tận thế sao? Tại sao không đi theo hắn?"

Thần Toán Tử tên thật là Hoa Thiên, trước khi sống lại là người của Liễu gia ở Kinh Đô, sau đó chết trong trận chiến giữa Liễu gia và Lâm gia. Anh ta không có hận người Lâm gia, cũng không phải gia nhập vào đội ngũ của Lâm Hách để trả thù.

Kiếp trước anh ta sống lâu hơn Kỷ Nhiêu hai năm nên biết rõ hơn cô một chút. Hơn nữa, anh ta đều ở Kinh Đô chiến đấu nên biết rõ Dạ Kiêu có thể đi bao xa.

Đời này anh ta chỉ muốn sống lâu hơn dưới sự che chở của một kẻ mạnh. Và Dạ Kiêu là người đầu tiên anh ta nghĩ đến sau khi sống lại. Vì vậy, anh ta vẫn luôn thăm dò và truyền cho mọi người trong tiểu đội ý tưởng rằng: "Tận thế đến rồi, chúng ta đi theo Dạ Kiêu tốt hơn nhiều so với đi theo một thế lực gia tộc nào đó.”

Kiếp trước bọn họ đều đi theo Liễu gia, kết quả là bọn họ đều trở thành lá chắn trong tay người khác và làm vật hi sinh. Thậm chí còn không bằng một miếng giẻ bị vứt đi sau khi sử dụng.

Hít sâu một hơi, Thần Toán Tử bình tĩnh nói: “Nếu chúng ta quá nhiệt tình và thuận theo, thì anh ta sẽ mất đi hứng thú đối với chúng ta.”

"Để mọi người được anh ta ghi nhớ ở trong lòng và được nghĩ đến khi có chuyện xảy ra, thà làm anh ta khó chịu ngay từ đầu còn hơn để mọi người khó chịu về sau."