Chương 7: Nhà cổ Lâm gia

Cuộc trò chuyện trên điện thoại vẫn tếp tục.

Ở đây Kỷ Nhiêu và Lâm Hách không ngừng hôn nhau, cô miễn cưỡng đẩy Lâm Hách ra, chỉ vào phòng tắm và ra hiệu cho anh đi tắm.

Nhận được chỉ thị, anh làm theo tiêu chuẩn quân đội hành lễ, sau đó nhanh chóng hôn cô rồi bước về phía phòng tắm.

Cô cũng kết thúc cuộc gọi tại đây, đặt điện thoại xuống, vươn vai, đóng cửa sổ, kéo rèm lại, nhìn sang ngôi nhà bên cạnh trong lòng thầm nói: “Mình đã sẵn sàng cho ngày tận thế”.

~~

Lần này cô ngủ rất sâu. Đi loanh quanh một vòng, cơ thể và tinh thần vẫn còn hơi mệt mỏi. Hơn nữa, Lâm Hách còn tham lam sắc đẹp của cô nên vừa đau vừa vui.

Buổi tối phải về nhà cổ Lâm gia, vì để cho cô có trạng thái tốt nhất, anh không tiếp tục đòi hỏi và giày vò cô nữa. Đến khi hai người tỉnh dậy, ăn chút gì đó cho ấm bụng rồi lái xe thẳng đến nhà cổ Lâm gia.

Tại sao lại nói là nhà cổ? Đây là nơi mà các đời gia chủ Lâm gia đã ở nhiều năm sau khi về hưu.

Nó đã kéo dài hơn bảy trăm năm.

Những người Lâm gia vẫn còn hoạt động không sống ở đây, kể cả Lâm Hách và Lâm Trác đều có địa bàn riêng của mình.

Hôm nay, để chào đón con dâu mới, người nhà họ Lâm gần như đến đông đủ. Cùng với lời cảnh báo về ngày tận thế, nơi này đã được gia cố và cải tạo từ trong ra ngoài làm cho nó trông càng thêm hùng vĩ và bất khả xâm phạm.

Xe chạy thẳng vào trong sân, quản gia Lâm Bá tươi cười chào đón Lâm Hách và Kỷ Nhiêu.

Tất cả các thành viên chính trong gia đình đều ở đây.

Gia chủ Lâm gia, ông nội của Lâm Hách ngồi ở giữa.

Lâm Hách là đứa cháu yêu thích nhất của ông, không gì sánh bằng.

Bà nội Lâm Hách rời đi sớm, tiểu Lâm Hách lớn lên bên cạnh ông nội nên ông đã quen với tính tình ngang ngược của cháu trai. Vì vậy, khi đứa cháu này cuối cùng cũng hiểu ra và dẫn cháu dâu về nhà, làm cho tâm trạng của ông dạo gần đây rất tốt.

Ông nhìn Lâm Hách dẫn Kỷ Nhiêu đến trước mặt mình với khuôn mặt đỏ bừng và bộ râu giật giật, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

"Ông nội, đây là Kỷ Nhiêu" Lâm Hách hiếm khi cảm thấy xấu hổ và cũng không khoe khoang, chính thức đưa ra lời giới thiệu.

"Tốt, tốt, tốt, cuối cùng ta cũng đợi được cháu dâu vào cửa, haha!" Lão gia tử tính tình vui vẻ, lớn tiếng nói. Thoạt nhìn ông có vẻ khỏe mạnh và không bệnh tật.

"Kỷ Nhiêu, gọi ông nội" Lâm Hách lén dùng ánh mắt động viên Kỷ Nhiêu, sợ cô xấu hổ.

"Ông nội ~" Kỷ Nhiêu không quen không phải bởi vì xấu hổ, mà bởi vì gia đình Lâm Hách có quá nhiều người.

"Ngoan, đây là quà gặp mặt ông nội tặng cho cháu, bà nội Lâm Hách thích nó nhất. Con thay ông bà trân trọng nó, nó sẽ mang lại may mắn cho con" Lão gia tử lấy ra một pho tượng phật bằng ngọc và đeo nó vào cổ Kỷ Nhiêu.

Phật Ngọc có hình dáng của Phật Di Lặc với nụ cười ngây thơ và sâu không lường được. Nó có màu xanh đậm và sáng bóng, thoạt nhìn có vẻ như ông thường chơi với nó.

Cô không hiểu về ngọc, nhưng xem ra nó cũng đã có tuổi đời và được lưu truyền từ lâu nhưng giá trị không hiếm. Tuy nhiên, giữa lông mày của Phật Di Lặc hơi đỏ, về cơ bản sẽ không nhìn thấy được nếu không nhìn kỹ.

"Con biết rồi, ông nội!" Kỷ Nhiêu ngoan ngoãn để Phật Ngọc vào trong áo của mình. Cô biết vị Phật này là một đôi vì cô đã nhìn thấy Lâm Hách đeo trên người, ngay cả khi tắm cũng không cởi ra. Tuy nhiên, của Lâm Hách là màu đỏ, giữa lông mày có một chút màu xanh đậm.

Không thể biết cảm giác đó như thế nào, nhưng cô cảm thấy thật đúng đắn khi đeo nó trên người, điều này mang lại cho cô ảo tưởng rằng mình được che chở, được chúc phúc, được công nhận và có cảm giác như được giao sứ mệnh.

Tiếp theo, các người lớn trong Lâm gia lần lượt giới thiệu về mình và tay của Kỷ Nhiêu co rúm lại khi nhận quà.

Gia đình này nhiệt tình đến mức không hề có màn biểu diễn bẩn thỉu nào. Có lẽ vì sự có mặt của lão gia tử nên những lời chào hỏi vui vẻ vẫn tiếp tục cho đến khi bữa tiệc bắt đầu.

Một bữa tiệc gia đình cuối cùng trước ngày tận thế, ngoài việc gặp gỡ thành viên mới, đây cũng là lần cuối cùng mọi người tụ hợp với nhau.

Suy cho cùng, sau khi tận thế bùng nổ, chắc chắn không phải tất cả các thành viên trong gia đình, nếu chưa biến thành tang thi thì vẫn có thể đoàn tụ với nhau lần nữa.

Bầu không khí có chút nặng nề và buồn bã. Sau bữa tối, một số thành viên chính trong gia đình đều đến thư phòng để thu xếp những việc cuối cùng.

Mọi người đều hy vọng ngày tận thế sẽ không thực sự đến. Nhưng với tư cách là một gia tộc có truyền thừa hơn 700 năm, đã trải qua quá nhiều thăng trầm, họ không sợ bất kỳ thử thách nào. Chỉ cần trao cho họ một chút cơ hội, họ có đủ khả năng để lội ngược dòng!

~~~

Kỷ Nhiêu đang đi dạo trong vườn, cô được dì của Lâm Hách mang ra ngoài, sau đó bà ấy có việc nên cô đi dạo một mình.

Lúc này, một hàng xe sang trọng chạy vào cổng lớn. Kỷ Nhiêu nheo mắt và dùng sức mạnh tinh thần.

Bình thường cô hiếm khi sử dụng dị năng hệ tinh thần, vì vừa rồi cô cảm nhận được địch ý đến từ hướng đó nên mới dùng tinh thần lực để kiểm tra.

"Hóa ra họ là tình địch" Cô thì thầm với vẻ mặt thờ ơ.

Lâm Hách quyến rũ và nổi bật như vậy, sao có thể không ai mơ ước chứ! Cô đã đoán trước được điều này trước khi đến Kinh Đô.

Sau khi khám phá xung quanh, trong lòng đã có tính toán, cô xoay người quay trở về đại sảnh. Dù sao cô cũng không cần phải đến chào hỏi, cô còn chưa đủ tư cách và cũng không rảnh rỗi.

Liễu gia và Trì gia, còn có Bạch gia và Trang gia cùng đến để hóng hớt, đều là người lớn tuổi dẫn theo người trẻ tuổi đi tìm hiểu chi tiết về nhà họ Lâm.

Tiểu thư Liễu gia, Liễu Âm Âm đã yêu Lâm Hách nhiều năm, nhưng giờ cô ta nghe tin người mình yêu đã tìm được tình yêu đích thực suýt nữa thì đã tuyệt thực. Nếu không có tin tức về ngày tận thế, bằng mọi giá cô cũng sẽ gϊếŧ người bên cạnh Lâm Hách.

Trì Anh Ninh của Trì gia thì dịu dàng, dễ mến, có đôi mắt hạnh và má đào, đẹp không kém gì Kỷ Nhiêu. Cô cũng thích Lâm Hách và đã đợi anh nhiều năm không lấy chồng.

Không biết Lâm Hách đã nghĩ gì mà lại tránh né các người đẹp ở Kinh Đô đến mức thái quá.

Vốn dĩ Liễu gia và Trì gia vẫn đang cạnh tranh với nhau, tưởng rằng có thể chiếm được vị trí phu nhân ở nhà họ Lâm, nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện một “Trình Giảo Kim”.

Nếu thua một gia đình quý tộc thì vẫn có thể bị thuyết phục. Nhưng sau khi kiểm tra, hóa ra Kỷ Nhiêu chỉ là một đứa trẻ mồ côi bơ vơ, một người mới trong giới người mẫu.

Với lợi thế tâm lý nhất định phải được, họ đến Lâm gia để đánh đòn phủ đầu Kỷ Nhiêu. Đồng thời, tối đa hóa lợi ích của các gia tộc tương ứng thông qua hôn nhân, đó chẳng phải là một cú đánh trúng nhiều mục tiêu hay sao?

Tứ đại gia tộc rất khí thế bước xuống xe, quản gia đã thông báo cho mọi người trong thư phòng còn đang thảo luận về những sắp xếp cuối cùng cho ngày tận thế.

Cha và bác cả của Lâm Hách đích thân đi đến lối vào để chào đón họ. Năm đại thế lực đã biết rõ về nhau, vừa bước vào đại sảnh vừa chào hỏi lẫn nhau.

Cảnh tượng như vậy khiến cho Kỷ Nhiêu, người đã trải qua bảy năm gϊếŧ chóc tận thế có cảm giác trớ trêu và phi lý.

Cảm giác giống như đang xem một bộ phim, quan liêu, đạo đức giả, không biết sống chết và lố bịch.