Chương 8: Ngày tận thế bắt đầu

Sau vài lời chào hỏi giả tạo và châm chọc, mọi người đều ngồi vào chỗ của mình.

Đôi mắt hồ ly của Liễu Âm Âm giống như một loại keo vạn năng mang theo dòng điện dính chặt vào Lâm Hách không thể gỡ ra được.

Trì Anh Ninh vẫn có chút dè dặt, nhưng khi nhìn đến Kỷ Nhiêu lại không hề dè dặt như vậy, làm cho cô cảm thấy giống như đang bị một con rắn độc đội lốt cừu bám lấy.

Cô thầm rùng mình lạnh lùng và háo hức chờ đợi những ngày thú vị sắp tới.

Lâm Hách vốn dĩ chỉ nhìn chăm chú vào các ngón tay của Kỷ Nhiêu, như thể trên tay cô có thể nở ra một bông hoa. Mãi cho đến khi toàn thân cô run rẩy, anh mới nhìn theo tầm mắt của cô và nhận ra dòng nước ngầm hỗn loạn ở phía bên kia và sự tán tỉnh nhau.

Anh khẽ cau mày, sau đó hạ lông mày xuống, nghĩ đến bản lĩnh của cô và ngày tận thế sắp tới, anh lại tập trung vào mười ngón tay thon dài của cô. Như thể trên thế giới này chỉ còn một thứ có thể thu hút sự chú ý của anh.

Hiện trường nhất thời yên lặng bị tiếng cười của Lâm lão gia tử phá tan.

Việc ông đến muộn cho thấy địa vị và sự coi trọng của ông đối với Kỷ Nhiêu. Nếu ông quá nhiệt tình với tứ đại gia tộc, thì cô sẽ càng bị mất địa vị trước mặt người ngoài.

Ngay khi Lâm lão gia tử ngồi xuống, ông đã yêu cầu Kỷ Nhiêu đến để giới thiệu cô với mọi người.

"Tới, tới, Kỷ Nhiêu. Đây là cháu dâu của tôi, vì ngày tận thế sắp đến nên mọi thứ đều làm đơn giản, chúng tôi sẽ bổ sung hôn lễ sau. Bây giờ chúng ta tìm hiểu nhau trước để khỏi phá vỡ quy tắc khi gặp nhau sau này” Lâm lão gia tử kéo tay Kỷ Nhiêu, giới thiệu cô với từng người trong tứ đại gia tộc.

Cảnh tượng vừa xấu hổ vừa tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Tứ đại gia tộc ban đầu đã chuẩn bị cho Kỷ Nhiêu một kỷ niệm đáng xấu hổ suốt đời khó quên, nhưng bây giờ mọi người đều đã mất bình tĩnh.

Liễu Âm Âm vô cùng lo lắng, nếu hôm nay cô không nói rõ ràng, cho dù mấy ngày nữa Kỷ Nhiêu có bị gϊếŧ thì Lâm Hách cũng có thể không thuộc về cô. Chỉ những điều được giải quyết giữa các gia tộc mới có thể mở đường cho cuộc sống sau này của cô.

Lời cảnh báo sớm về ngày tận thế, đã mang đến cho Lâm gia mọi cơ hội và lợi ích, một khi ngày tận thế thực sự đến, sẽ có nhiều cách để dựa vào Lâm gia hơn.

Hiện nay, Liễu gia đang nắm giữ cửa ngõ vào Kinh Đô. Trong khi thế giới vẫn chưa hỗn loạn và còn có thể kiềm chế Lâm gia, nếu đạt được sự đồng thuận, thì quyền lực của Lâm gia và Liễu gia ở Kinh Đô sẽ được nhân đôi.

Liễu Âm Âm không tin rằng Lâm gia sẽ không bị cám dỗ, bây giờ lợi ích đều ở trên bề mặt, Lâm lão gia tử đây là muốn làm gì?

Trì gia và Liễu gia cũng có ý tưởng giống nhau, thậm chí họ còn nảy ra ý tưởng để hai người phụ nữ cùng phục vụ một chồng. Chỉ cần Lâm gia gật đầu thì Liễu gia sẽ không phản đối. Suy cho cùng, lợi ích gia tộc là trên hết.

Trì Anh Ninh có một đôi mắt hạnh, là người tự tin nhất trong số đó.

Hiện nay, cô được xem như là cố vấn của Trì gia. Với sắc đẹp và mưu lược của mình, nếu như không phải tung tích của Lâm Hách không bị phát hiện, thì cô cảm thấy mình có thể đã bắt được anh ta từ lâu.

Khuyết điểm hiện tại của Lâm gia là phần lớn lực lượng quân sự của Kinh Đô đều do Liễu gia và Trì gia nắm giữ. Lâm gia vốn yếu ở lĩnh vực này và chỉ có lợi thế về lực lượng quân nhân đặc biệt và công nghiệp quân sự.

Tuy nhiên, điều quan trọng trong thời điểm khó khăn chính là số lượng dân số chứ không phải số lượng quân nhân đặc biệt.

Một dị năng giả trong số một trăm người sống sót, trong ngày tận thế sẽ có nhiều cơ hội hơn so với tổng số một trăm người bộ đội tinh anh.

Cho nên lúc này, Liễu gia và Trì gia đều rất tự tin.

Mọi thứ sẽ bắt đầu thay đổi từ khi dị năng giả tỉnh dậy sau ba ngày ngủ say.

Kỷ Nhiêu cũng hiểu rõ điều này. Vì vậy, ban đầu khi nói về ngày tận thế với Lâm Hách, cô chỉ lo lắng về việc bộ máy nhà nước sẽ để lại bao nhiêu không gian cho cá nhân sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng có một điều Kỷ Nhiêu yên tâm là vì kế hoạch đề phòng của mọi người là “ở một mình trong phòng trước khi ngủ nếu có thể”, điều đó còn tốt hơn so với việc bị tang thi ăn thịt trước khi tỉnh dậy.

Giữa dòng nước ngầm, không ai biết Lâm gia đang nghĩ gì. Một gia tộc có lịch sử bảy trăm năm không phải là điều mà Liễu gia và Trì gia có nền tảng nông cạn có thể nhìn thấu.

Cuộc nói chuyện tiếp theo, Lâm lão gia tử không cho Lâm Hách và Kỷ Nhiêu có mặt nên anh đã đưa cô trở về biệt thự của mình.

Trong lòng anh sáng như gương, lão gia tử còn con bài chưa lật. Bề ngoài thật sự không thể sánh bằng tứ đại gia tộc, nhưng đó chỉ là những thứ ở bề ngoài mà thôi.

Khi đưa Kỷ Nhiêu đi, Liễu Âm Âm và Trì Anh Ninh gần như nổi điên vì dáng vẻ thân mật của họ. Vì điều này mà hai người phụ nữ vốn luôn không hợp nhau lại đứng ở cùng một chiến tuyến.

Nó sẽ mang lại rất nhiều niềm vui cho cuộc sống nhỏ bé sau này của Kỷ Nhiêu.

~~~~~~

Trong sự chuẩn bị căng thẳng và có trật tự cho ngày tận thế, thời gian đã đến ngày đếm ngược thứ tư.

Sau khi trở về từ nhà cổ Lâm gia, Lâm Hách chính thức giới thiệu Kỷ Nhiêu với tất cả anh em và thuộc hạ của mình với thân phận "bà Lâm".

Đồng thời, vì sau này động vật và thực vật cũng sẽ biến đổi nên mọi người đều dọn dẹp và đốt bỏ mọi thứ có thể trong công viên.

Các con vật thì bị gϊếŧ thịt và đông lạnh.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến đêm ngày thứ tư đếm ngược, mọi người đều nhốt mình trong phòng riêng, có người nằm trên giường, có người nằm trong bồn tắm không có nước,... tóm lại là có rất nhiều loại.

Chỉ có Lâm Hách nằm hạnh phúc trong vòng tay của Kỷ Nhiêu.

Cả thế giới đều biết rằng chỉ có Kỷ Nhiêu là không ngủ say.

Hai người ngày nào cũng dính chặt vào nhau, thậm chí mấy ngày nay Lâm Hách còn điên cuồng ép Kỷ Nhiêu làm chuyện ấy. Không biết là do anh đang trút bỏ nỗi lo lắng về ngày tận thế sắp đến, hay là do anh sợ mình thức dậy sẽ trở thành một tang thi và bị chia cắt khỏi cô mãi mãi.

Trước khi mọi người chia tay, Lâm Hách đã dặn dò các thuộc hạ nếu anh biến thành tang thi, Kỷ Nhiêu sẽ trở thành thủ lĩnh ở đây. Dù anh biết rằng khi suy nghĩ của con người thay đổi thì anh không thể kiểm soát được, nhưng anh vẫn muốn sắp xếp mọi chuyện cho cô.

Sờ sờ đầu Lâm Hách, cô không lo lắng chút nào, cũng không muốn nói nhiều. Cô không muốn thay đổi cơ duyên của Lâm Hách nên cứ để mọi việc diễn ra theo lẽ tự nhiên.

Kỷ Nhiêu từ từ chuyển từ tư thế ngồi sang tư thế nằm, hai người ôm nhau thật chặt và không ai nói gì.

Cho đến khi bình minh, bầu trời vẫn tối tăm, mặt trời không xuất hiện như thường ngày, thế giới chìm vào giấc ngủ say.

Lâm Hách nằm trong lòng cô đã chìm vào giấc ngủ say.

Nhìn người đàn ông nhanh chóng chiếm lấy cô làm của mình này, Kỷ Nhiêu nhướng mày.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lâm Hách đang dần tăng lên, khuôn mặt tuấn tú dần dần đỏ bừng, lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng của anh ấy, cô cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

"Tôi cô đơn quá ~" Kỷ Nhiêu phát hiện ra rằng trong thời gian và không gian im lặng, sự tồn tại của Lâm Hách giống như một ánh sáng dẫn đường, khiến cô cảm thấy sống động và ấm áp.

Cô mỉm cười nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lâm Hách, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của anh.