Chương 28: Rời đi

Đàm Sơn nhìn như sợ hãi, nhưng đôi mắt lại mang theo âm u lạnh lẽo. Loại người này một khi lưu lại chắc chắn sẽ chọc đến phiền toái lớn. Cố Cửu không sợ gây chuyện, nhưng duy nhất là sợ phiền toái. Nên cô dứt khoát bóp cò.

Theo thanh âm tiếng súng vang lên, thân thể Đàm Sơn ngã xuống.

Cố Cửu nhìn mấy thi thể ở bậc thang, trong mắt mang theo chán ghét. Ngay sau đó nhanh chóng xoay người trở về phòng thu xếp đồ đạc.

Hiện giờ biệt thự không thể ở nữa, cô phải thu xếp đồ đạc rời khỏi nơi này.

Thời điểm Cố Cửu lên lầu, không phát hiện trong tay Đàm Sơn có ánh sáng đỏ chợt lóe lên.



Phía xa ở kinh thành, trong một gian phòng kín có một nam nhân có diện mạo giống Đàm Sơn như đúc: mỏ chuột tai khỉ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào video trên màn ảnh.

Tận mắt hắn nhìn thấy thân thể Đàm Sơn ngã xuống đất, đôi tay kia gắt gao nắm chặt nhau, khuôn mặt cũng có chút vặn vẹo. Nam nhân duỗi tay chạm đến vết máu trên màn hình, giống như đang chạm vào Đàm Sơn.

Trong mắt là tình cảm phức tạp trộn lẫn nét bi thương.



Sau khi Cố Cửu xoay người đi, hắn từ chỗ tối đi ra. Cố Cửu không chú ý tới đồ vật trong tay Đàm Sơn nhưng không có nghĩa là hắn không nhìn thấy. Ở Viện nghiên cứu kinh thành, nam nhân nhìn thấy 12981 xuất hiện trong video, hai mắt ánh lên lửa nóng. Hắn nhìn thấy ánh mắt của sói xám mang đầy trào phúng nhìn mình từ video, cả người hắn có dự cảm không tốt. Sói xám chậm rãi nâng móng vuốt lên hướng tay Đàm Sơn dẫm mạnh.

Nhìn video, nam nhân kia đứng phắt dậy: “12981! Ngươi dám!”

Đáng tiếc, sói xám không nghe thấy, mà dù có nghe thấy hắn cũng tiếp tục dẫm. Sói xám đem đồ điện tử trong tay Đàm Sơn đạp vỡ.

“A….” Video hình ảnh bị hủy hoại, nam nhân trong phòng kín lớn tiếng gào rống. Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là anh trai của Đàm Sơn, Đàm Thanh.



Thời điểm Cố Cửu từ phòng ngủ đi ra đã nhìn thấy sói xám đứng cạnh thi thể Đàm Sơn. Nhìn mấy thi thể, cô không thể mặc kệ chúng còn lăn lóc trong biệt thự này. Dù sao cũng là nhà của Lưu Diễm, cô không thể gây phiền toái cho cô ấy.

Cố Cửu xuống lầu, đưa từng thi thể vào không gian. Sói xám đứng dưới lầu nhìn động tác quỷ dị này của cô. Từ tối qua, ngay khi hắn thấy tay cô đang trống rỗng liền rút ra một khẩu súng, khoảnh khắc đó hắn đã có ý muốn cầu cứu cô.

Bây giờ động tác kỳ quái này lần nữa lặp lại, sói xám vẫn không nhịn được chấn kinh.

Cố Cửu đi đến chỗ sói xám và Đàm Sơn thì dừng bước. Cô nhìn về phía ánh mắt sói xám mang theo nghiền ngẫm.

“Tôi biết cậu có thể nghe hiểu được lời nói của tôi, nếu muốn lưu lại bên người tôi, tôi không cho phép phản bội. Hiện tại những người này đều đã chết, cậu muốn rời khỏi tôi cũng không ngăn cậu, chính cậu lựa chọn đi.”

Thanh âm của Cố Cửu lạnh nhạt không một tia cảm tình, lúc nói ra thậm chí còn mang theo lãnh khốc.

Nhưng sói xám biết, bởi vì người phụ nữ này không giống người thường nên hắn mới lựa chọn đi theo cô.

Hắn hướng bên người Cố Cửu ngồi xổm xuống, đem đầu gục xuống mặt đất. Đây là một tư thế thần phục.

Cố Cửu thấy vậy, trong mắt mang theo hiểu rõ, nhưng vẫn vô tình nói: “Một khi phản bội tôi, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết, đem da của cậu lột ra”

Sói xám nghe thấy lời này không nhịn được run rẩy vài cái. Đương nhiên hắn nghe hiểu lời Cố Cửu nói, rốt cuộc hắn cũng chỉ là một con sói.

Cố Cửu nhìn đối phương run rẩy thì cảm thấy vừa lòng.

Sau đó giơ tay đem thi thể Đàm Sơn thu vào không gian. Quay đầu nói với sói xám: “Đuổi kịp tôi.”