Chương 30: Ngọc Thạch

Nhìn cục đá hình người lớn nhỏ kia, liếc mắt một cái Cố Cửu cũng thấy được địa phương hấp dẫn.

Một bên vị trí sói xám đứng, trên tảng đá có một tầng ánh sáng xanh lục.

Sau khi xác định được, cô ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện có không ít khối đá giống như vậy.

Đây là một ngọn núi hoang, bởi vì đường quá khó đi nên không có người đi lên, hơn nữa xung quanh có rất ít sinh vật sinh sống.

Cố Cửu bước tới chỗ sói xám ngồi xổm, dùng tay vuốt ve khối đá đang tản ra ánh sáng xanh.

Nhẹ nhàng phủi tro bụi, lộ ra ngọc thạch non mịn. Thời điểm cô duỗi tay chạm đến ngọc thạch, lại lần nữa cảm nhận được cỗ lôi kéo kia. Xem ra cỗ chú định lôi kéo lúc nãy chính là từ ngọc thạch phát ra.

Cô tuy rằng không tiếp xúc qua ngọc thạch nhưng mà khi nhìn thấy ánh sáng xanh tản ra, cũng có thể đoán được chút ít. Rốt cuộc ngọc thạch cũng là từ cục đá mở ra. Không ăn thịt heo cũng gặp qua heo chạy. Cố Cửu không hiểu vì sao ngọc thạch lại mang đến cảm giác lôi kéo như vậy với mình. Nghĩ nghĩ, cô phất tay đem ngọc thạch hình người lớn nhỏ thu vào trong không gian.

Sau đó lại hướng về phía mấy cục đá cách đó không xa thu hết vào không gian. Giữa sườn núi, không có tới hàng ngàn hàng vạn cục đá nhưng cũng phải có mấy ngàn. Cố Cửu thu thập một hồi đã đến buổi tối. Sắc trời dần dần âm trầm.

Cố Cửu nhìn phía sau còn không ít cục đá, tuy rằng không biết bên trong có ngọc thạch hay không, nhưng dù có thì bây giờ cũng không thể mang đi.

Sói xám vẫn luôn đi theo bên người, nhìn cô thu thập những khối đá cũng không còn vẻ chấn động như lúc ban đầu.

Hai mắt nó bình tĩnh nhìn Cố Cửu, thậm chí còn cảnh giác nhìn xung quanh. Cố Cửu không góp nhặt đá nữa, cô hướng về phía chân núi đi xuống. Sói xám thấy vậy ngay lập tức đi theo.

Một người một sói hành tẩu nơi ngọn núi. Đối với việc có được ngọc thạch, Cố Cửu cũng không thấy kinh hỉ lắm. Vì mạt thế sắp tới rồi, mà ở mạt thế ngọc thạch lại chẳng đáng một đồng.

Nhưng do thân thể bị lôi kéo, làm cô không thể không đem từng khối đá cất đi.

Tính ngày, còn khoảng một tuần nữa mạt thế sẽ đến. Xem ra cô phải sắp xếp trở về. Biệt thự của Lưu Diễm không biết có bị người lục soát hay không. Lúc trước khi đem thi thể mấy người kia đi, cô đã lau qua vết máu. Tuy rằng không đến mức làm gọn ghẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào, nhưng nếu muốn tìm ra dấu vết cũng không dễ dàng.

Cố Cửu vừa bước đi vừa suy nghĩ, an bài chuyện trong một tuần này.

Hiện giờ đã gom góp không ít đồ ăn, có có những đồ dùng cho sinh hoạt hàng ngày.

Ngay cả xăng cũng đã trữ mấy trăm thùng, nếu không phải không có nhiều tiền thì đã thu thập thêm rất nhiều xăng. Thứ này trong mạt thế chính là hàng xa xỉ, dùng xong thì không có nữa.

Sắc trời càng ngày càng tối, Cố Cửu dừng bước chân, từ balo lấy ra cái đèn pin chiếu lên đoạn đường phía trước.

“Rống… Ngao…”

Nhưng ngay khi định tiếp tục bước đi, phía sau cô truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế thống khổ của sói xám.

Cố Cửu khϊếp sợ quay đầu lại, đèn pin trong tay chiếu sáng con đường phía sau. Quá trình này khiến cô không thể tưởng tượng được.

Máu đỏ, còn có bộ dạng thiếu niên làm Cố Cửu không nhịn được lui về phía sau.