Chương 47 : Sói trắng lui bước

Mộ Tư Nhiên đem đĩa thức ăn trang trí tinh xảo đi về phía chiếc xa địa hình.

Tư Vân và Tư Ngọc nhìn thấy cậu ta đi tới, liền tránh qua một bên.

Bọn họ cũng không có rời khỏi chiếc xe, mà chỉ di chuyển khỏi chỗ ngồi của người lái xe.

Mộ Tư Nhiên đi tới trước xe, mở cửa ghế lái ra, ngồi vào trong xe liền nhanh chóng đem cửa xe đóng lại.

Nhìn ánh mắt xanh biếc của vị thiếu gia ngồi trên ghế dựa khi ngửi thấy mùi đồ ăn, Mộ Tư Nhiên cười nói: "Thiếu gia hẳn là đã đói bụng rồi đi, ăn thôi".

Cậu ta đem đĩa đồ ăn tinh xảo đưa tới trước mặt anh.

Sói trắng hay còn gọi là Quân Bắc Mặc, nhìn đồ ăn trước mắt, há miệng cắn đồ ăn trên đĩa vào miệng.

Lúc này tuy rằng anh đói bụng, nhưng lại không có loại hành động ngấu nghiến.

Mặc dù anh đã biến thân thành sói trắng, nhưng động tác của anh vẫn rất tao nhã, đồ ăn trong miệng anh được nhai một cách chậm rãi từ tốn.

Mộ Tư Nhiên cầm đĩa trong tay cho thiếu gia ăn.

Lúc này trên ghế phụ đã không còn chỗ để đĩa, chỉ có thể cầm trong tay cho thiếu gia ăn.

Mãi đến khi thiếu gia ăn hết mấy miếng thịt, Mộ Tư Nhiên lúc này mới lấy nước ở băng ghế sau cho thiếu gia uống một ít.

Chờ thiếu gia ăn xong, Mộ Tư Nhiên quay đầu về phía Tư Vân và Tư Ngọc, nháy mắt ra hiệu.

Tư Vân và Tư Ngọc biết, Mộ Tư Nhiên là chuẩn bị đi ra ngoài.

Bọn họ đi về vị trí ghế phụ, bao vây cả hai hướng.

Tư Vân thậm chí còn làm ra động tác ra hiệu với mấy tên vệ sĩ cách đó không xa.

Bọn họ nhận được ám chỉ, nhanh chóng di chuyển đến gần thân xe.

Bọn họ đứng không xa thân xe, đem thân xe bao quanh về mọi phía.

Ngồi ở trong xe Mộ Tư Nhiên nhìn đến hành động ngoài xe, lúc này mới đặt tay lên cửa xe rồi từ từ mở cửa.

Lúc này, sói trắng giơ hai bàn chân trắng như tuyết lên dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ.

Khi anh nhìn thấy bàn tay của Mộ Tư Nhiên trên cửa, một tia sáng xanh sẫm lóe lên trong mắt anh.

Mộ Tư Nhiên mở cửa và nhanh chóng bước ra khỏi xe.

Lúc này sói trắng cũng từ từ ưỡn người và di chuyển.

Ngay khi Mộ Tư Nhiên đóng cửa, sói trắng bật dậy khỏi ghế phụ, lao ra khỏi cửa.

Cảm thấy sau lưng có một luồng gió thổi qua, Mộ Tư Nhiên nhanh chóng đóng cửa lại.

Tiếc rằng cuối cùng đã chậm một bước, móng vuốt của thiếu gia đã duỗi ra ngoài rồi.

Cánh cửa mà Mộ Tư Nhiên đóng lại đã vướng phải móng vuốt của con sói trắng.

Nhìn thấy cảnh này, câu ta thả nhẹ lực đạo trên tay.

Cậu ta nhìn thiếu gia trong xe, ánh mắt khẩn cầu: Thiếu gia, người lui về đi, chỉ cần người kiên trì thêm một tuần nữa, bên ngoài quá hỗn loạn, nếu người gặp nguy hiểm chúng tôi chết không có chỗ chôn a".

Sói trắng nghe không hiểu cậu ta nói gì, nhưng anh nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của người kia qua kính cửa sổ.

Anh nghiêng đầu nhìn Mộ Tư Nhiên một lúc lâu.

Anh không hề có ác cảm với người này, thậm chí còn có chút gì đó quen thuộc.

Ánh mắt cầu xin của đối phương, ánh mắt của hai người bên cạnh cũng vậy.

Sói trắng cảm nhận được móng vuốt của mình đã thò ra khỏi xe, lúc này không có cảm giác đau đớn.

Anh biết họ sẽ không làm tổn thương mình, nhưng anh muốn nhìn ra bên ngoài a.

Ban ngày anh yếu, ban đêm lại cảm thấy trong người tràn đầy sức lực.

Vì vậy, anh muốn tự do chạy trong thế giới này.

Nhưng ánh mắt khẩn cầu của người trước mặt, cũng như từng lớp bao vây của những người xung quanh khiến anh phải từ từ thu móng vuốt lại.

Mặc dù anh khao khát được ra bên ngoài, nhưng những người này đã ở bên cạnh anh ngay khi anh vừa mở mắt.

Cho nên vào lúc này anh mới thu lại tâm tư của mình.

Nhìn thấy thiếu gia chậm rãi thu móng vuốt về, Mộ Tư Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không có thả lỏng thân thể.