Chương 12

Lại ngẩng đầu lên, trong mắt cô ấy đã tràn đầy ái muội cùng tò mò đánh giá cô.

Mà cô, chỉ có thể dưới sự đánh giá của cô ấy mà miễng cưỡng cười cười, đối với lời nhắc nhở cảm ơn Diệp Tuân, chỉ có thể lầm bầm trong miệng, chưa thể nói ra được.

Nếu có thể, lúc này cô một chút không muốn nhấc lên quan hệ với Diệp Tuân còn có Tống Tư Dần, luôn muốn xa cách với bọn họ.

Bọn họ mang đến cho cô chỉ có ác mộng.

Thậm chí, chỉ cần cô nhìn thấy Diệp Tuân, liền không thể ngăn cản được cơn cuồn cuộn dạ dày muốn nôn mửa.

____________________

Diệp Tuân nhỏ hơn cô hai tuổi.

Nói cách khác, khi hắn ta sinh ra, mẹ cô còn chưa có qua đời.

Cha cô bên ngoài tìm tình nhân, còn cùng tình nhân sinh ra hắn, coi hắn là con trai, mà mẹ của cô thì lại đóng kín cửa, cho đến lúc chết vẫn luôn chịu hậu quả những lần tái phát căn bệnh trầm cảm sau sinh.

Bởi vì kiêng kị mẹ cô khiển trách, khi cô mười hai tuổi mới đưa hắn ta về nhà họ Diệp, đến nỗi người phụ nữ sinh con cho ông ta cũng chưa một lần bước chân vào nhà họ Diệp.

Nhưng mà, cô vẫn luôn chán ghét Diệp Tuân, so với Tống Tư Dần càng chán ghét hơn.

Hắn ta hoàn toàn thừa kế người mẹ tiểu tam vô sỉ kia, làm người khác phiền chán.

Rõ ràng là một nam nhi, nhưng ở trước mặt cô sao với ai khác lại vô cùng đáng thương vô tội, lúc nào cũng là bộ fangs sợ sệt nhút nhát bị cô bắt nạt.

Cố tình ở trước mặt người lớn trong nhà, làm bộ nói lời ngon tiếng khác khiến người khác yêu tính, hai mặt đến cực điểm.

Cô còn nhớ rõ khi hắn ta được cha mang tới trước mặt cô và Tống Tư Dần, hắn ta đối với Tống Tư Dầm đều ngọt ngọt kêu tiếng anh trai, nhưng khi đến trước mặt cô, lại làm một bộ dáng bị dọa sợ, chạy trốn sau lưng cha cô.

Chọc cho cha quay đầu lại không nóng không lạnh răn dạy cô một câu:

“Tri Dữ, nó là em trai con.”

Phải, hắn ta là em trai của cô.

Cũng không muốn một em trai bò từ trong bụng của tiểm tam.

Khi cô chặn hắn ta lại nói những lời này với vẻ mặt ác ý, cô như ý nguyện nhìn thấy hắn rút đi biểu cảm đáng thương ghê tởm, đối với cô lộ ra ánh mắt âm u.

Từ trước đến nay Diệp Tuân không phải là dạng đáng thương động vật nhỏ, hắn ta vẫn luôn âm ngoan độc ác, có thù tất báo.

Từ lần đó, không lâu sau, ở trước mặt cô hắn ta giả vờ trượt chân ngã xuống hồ nước.

Khi đó, cô là một đứa trẻ chưa lớn, hoảng hốt sợ hãi, nhảy xuống cứu hắn ta lên, nhưng hắn ta lại không nói một lời nào nhào vào trong lòng ngực cha, làm cho cha cô nghĩ rằng cô đem hắn ta đẩy xuống nước.