Chương 5: Khúc dạo đầu của tận thế

Khi anh bị cảnh sát giao thông gọi đến để hỏi chuyện, người tài xế kia cũng đứng bên cạnh, không ngừng cãi nhau với cảnh sát và nạn nhân. Anh rất sốc, chưa từng gặp ai như vậy, nên muốn xem thử người vô lý đến mức vẫn cãi chày cãi cối trông như thế nào.

Anh đã tận mắt thấy đôi mắt của người đó chuyển sang màu đỏ. Không phải chỉ có lòng trắng bị đỏ, mà toàn bộ mắt đều đỏ rực. Anh lúc đó bị dọa cho giật mình. Dù màu đỏ chỉ thoáng qua, nhưng anh vẫn luôn dán mắt nhìn người tài xế kia nên chắc chắn không nhìn lầm.

Chuyện đó rõ ràng rất không bình thường, nhưng vì thấy những người xung quanh không ai phát hiện hay nói gì nên anh cũng vội rời đi.

Vì vậy, khi Tiêu Việt kể rằng cậu đã mơ thấy đôi mắt đỏ của người tài xế trong vụ tai nạn hôm nay, Lục Kinh Niên bắt đầu tin vào những gì cậu nói về tận thế. Có lẽ những giấc mơ đó chính là cảnh báo từ trời cao.

Theo lời Tiêu Việt, ngày mai chính là thời điểm tận thế bắt đầu. Anh còn một buổi sáng để chuẩn bị. Lúc này, anh hối hận vì đã ngăn cản Tiêu Việt mua thêm đồ hôm nay.

Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho cả gia đình, bảo họ ngày mai mua một số đồ dùng thiết yếu về tích trữ. Vì sợ họ không để tâm, anh còn nhấn mạnh rằng đây là yêu cầu của anh, chỉ nhờ họ giúp mua hộ.

Nhà riêng của anh còn có một chiếc xe địa hình đã được độ lại, khả năng bảo vệ rất tốt. Ngày mai anh sẽ về nhà mang xe qua đây. Dù Tiêu Việt chỉ bảo anh ở lại tối nay, nhưng anh đã sớm quyết định bám trụ, bây giờ biết tận thế sắp đến thì càng không thể rời đi.

Căn hộ mà Tiêu Việt đang ở là tài sản của gia đình anh. Khu căn hộ này từ khi thiết kế đã chú trọng đến yếu tố an ninh và riêng tư để thu hút người trẻ tuổi. Căn hộ mà Tiêu Việt đang ở thực ra là của Lục Kinh Niên, và anh mua căn này chính để cho Tiêu Việt thuê. Vì thế, khi trang trí, anh đã chọn những vật liệu mới nhất và tốt nhất, nên không phải lo về an toàn.

Giờ đây, chỉ còn thiếu đồ ăn, thức uống và các vật dụng cần thiết...

Sáng hôm sau, khi Tiêu Việt thức dậy, phát hiện Lục Kinh Niên không có ở đó. Cậu mở điện thoại và thấy tin nhắn từ anh ấy, nói rằng đã về nhà lấy đồ và sẽ sớm quay lại.

Tiêu Việt không yên tâm, liên tục nhắc nhở anh phải về trước 11 giờ. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Tiêu Việt cũng ra ngoài mua đồ.

Bên kia thành phố, Lục Kinh Niên nhìn vào tin nhắn liên tục của Tiêu Việt trên WeChat mà vô thức mỉm cười. Cảm giác như vợ đang dặn dò chồng về nhà đúng giờ vậy.

Anh đặt điện thoại xuống và nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Mang theo quần áo và những vật dụng có thể cần dùng, anh lập tức lên đường quay lại nhà Tiêu Việt.

Tiêu Việt không biết Lục Kinh Niên đang nghĩ gì, cậu vẫn đang lo lắng thuê xe, đi mua sắm. Từ nồi niêu xoong chảo, mì ăn liền đến gia vị lẩu, cậu mua đủ thứ lặt vặt. Càng về sau, cậu càng cảm thấy thiếu nhiều thứ nên càng mua sắm nhiều hơn, đến mức số dư trong tài khoản ngân hàng nhanh chóng giảm xuống.

Khi thấy thời gian gần đến 11 giờ, Lục Kinh Niên nhắn tin thúc giục, Tiêu Việt mới tiếc nuối dừng lại. Trên đường về, cậu ghé qua chợ mua ít rau tươi rồi trở về nhà.

Lúc về đến nhà đã là 11 giờ 10. Khi mở cửa, Tiêu Việt kinh ngạc vì khắp nơi trong phòng đều là đồ ăn vặt, bánh mì, gạo, giấy vệ sinh, thậm chí còn có cả nồi cơm điện?

Lục Kinh Niên nghe tiếng mở cửa, liền thò đầu ra từ ban công: “Cậu về rồi à.”

Tiêu Việt chỉ vào đống đồ đạc bừa bộn trên sàn: “Cái này là sao?”

“Chẳng phải tận thế sắp đến rồi sao? Tớ thấy nhà vẫn còn thiếu nhiều đồ nên mua hết về. Cậu mau ra đây xem này.” Về nhà, Lục Kinh Niên thấy gạo và mì vẫn chưa đủ nên lại đi siêu thị gần đó quét sạch một lượt.

Tiêu Việt bước ra xem, thấy Lục Kinh Niên đang lắp đặt một máy phát điện năng lượng mặt trời trên ban công. Không biết anh đã loay hoay bao lâu mà chỉ còn một chút nữa là xong.

Anh vặn chặt ốc vít cuối cùng, máy phát điện mặt trời đã hoàn tất lắp đặt và có thể sử dụng ngay. Tiêu Việt lại gần, nghe thấy tiếng máy phát điện khẽ kêu. Dù để ở ban công không đón nhiều ánh nắng bằng ngoài trời, nhưng lại kín đáo hơn.

Lục Kinh Niên nhìn Tiêu Việt với đôi mắt lấp lánh, mong chờ cậu khen ngợi.

Tiêu Việt nhìn ra được, nhưng cố tình không để anh thỏa mãn, quay người rời khỏi ban công: “Còn không mau vào dọn dẹp đống này đi, trong nhà không còn chỗ để đứng nữa rồi.”

Lục Kinh Niên cảm thấy ấm ức, nhưng không nói gì, lặng lẽ đi dọn dẹp.

Khi Lục Kinh Niên đang dọn dẹp, Tiêu Việt đi nấu ăn. Vài phút sau, bầu trời vốn đang nắng gắt bỗng vang lên tiếng sấm lớn, rồi một trận mưa lớn bất ngờ trút xuống.

Nghe thấy tiếng sấm, Tiêu Việt lập tức chạy ra đóng chặt tất cả cửa sổ, ngăn không cho những giọt mưa bay vào nhà. Ngước nhìn bầu trời đen kịt, cậu thầm nghĩ, tận thế cuối cùng cũng đến rồi.

Lục Kinh Niên nghe tiếng động cũng bước ra. Trận mưa lớn bất ngờ càng chứng thực những gì Tiêu Việt đã nói. "Đây là trận mưa trước khi tận thế bắt đầu à?"

Tiêu Việt quay lại nhìn anh, "Ừ, sau cơn mưa này, ngày mai sẽ có một đợt sốt và cảm cúm lan rộng. Không chắc liệu virus zombie có phải do cơn mưa này mang đến không, nhưng tốt nhất là đừng để bị dính mưa."

Theo thông tin từ kiếp trước, chính phủ cho rằng do hiện tượng nóng lên toàn cầu khiến băng tan, làm các virus cổ đại ẩn trong băng trôi theo dòng hải lưu đến đất liền, và trận mưa lớn này đã rải virus lên cơ thể con người.

Tuy nhiên, Tiêu Việt nhớ rõ rằng ngay trước trận mưa này, đã có sự xuất hiện của zombie. Cậu không chắc virus đã tồn tại từ trước hay cơn mưa này mới mang nó đến.

Nghe vậy, Lục Kinh Niên gật đầu. May mắn là sáng nay anh đã gọi điện cho gia đình, dặn họ mua sẵn đồ dùng và không ra ngoài. Khi anh gọi, anh trai còn đùa rằng anh đã đọc quá nhiều tiểu thuyết về tận thế. Nhưng Lục Kinh Niên tin vào những gì Tiêu Việt nói, cũng như tin vào những gì mình đã thấy. Đó chắc chắn không phải là trùng hợp.

Anh đặc biệt nhấn mạnh với gia đình về cơn mưa này, và giờ chắc họ đã tin lời anh. Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra liên lạc lại với họ.

Khi đã chắc chắn rằng họ đã mua đủ đồ, ở nhà và không bị dính mưa, Lục Kinh Niên mới yên tâm. Ông nội anh trước đây là một sĩ quan quân đội, đã nghỉ hưu vài năm, nhưng chú của anh vẫn còn tại ngũ. Gia đình họ sống trong một khu quân đội, nên vấn đề an toàn cơ bản không cần lo lắng.

Chỉ có điều... zombie...

Tiêu Việt bưng đồ ăn ra thấy Lục Kinh Niên vẫn ngồi ngoài ban công nhìn mưa ngẩn ngơ, liền gọi: "Còn ngồi đó làm gì? Ăn cơm thôi."

"À à, tới liền." Lục Kinh Niên thu lại dòng suy nghĩ. Anh sẽ gọi cho ông nội và chú sau, vấn đề zombie chỉ có họ mới có thể giải quyết được. Họ quyết đoán, gặp gì cần tiêu diệt là sẽ ra tay.

Sau bữa ăn, trời vẫn mưa không ngớt. Tiêu Việt nằm dài trên sofa, kết nối mạng để tải hàng trăm cuốn tiểu thuyết thuộc đủ thể loại, chuẩn bị cho những ngày tận thế thong thả đọc. Cậu cũng điên cuồng tải về các bộ phim và chương trình truyền hình nổi tiếng, thứ mà trước đây đi học và đi làm cậu không có thời gian để xem, giờ tận thế rồi cậu muốn xem hết.

Trong khi đó, Lục Kinh Niên gọi điện cho ông nội và chú, giải thích rõ ràng về tận thế. Khi họ hỏi, anh chỉ bảo rằng mình đã mơ thấy và chứng kiến trong thực tế.

Anh trộn lẫn sự thật và giả dối, nối liền cơn mưa, cảm cúm và zombie lại với nhau. Anh biết rằng họ có lẽ chưa hoàn toàn tin, vì chuyện tận thế nghe giống như truyện cổ tích, nhưng chỉ cần hai trong ba điều anh nói xảy ra thì chắc chắn họ sẽ tin.

Giờ đây, cơn mưa đã đổ xuống. Chỉ còn đợi đợt cảm cúm và sốt xảy ra vào ngày mai.