Chương 43: Cổ Võ Giả

Nói tới đây, Bạch Tiểu Na cùng Tần Tiểu Vũ đều nhớ lại ngày còn đi học, tuy rằng trôi qua êm đềm, nhưng cũng rất vui vẻ, bây giờ mạt thế đến, cũng không thể quay lại như trước đây nữa, các nàng không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Giống, thực sự quá giống.” Tần Vũ lúc này đã ăn hơn mười hộp thịt bò, cuối cùng cũng cảm thấy no, hắn nhíu mày lặng lẽ đánh giá Bạch Tiểu Na, cuối cùng cũng nhớ được cảm giác quên thuộc này từ đâu tới: “Các nàng chỉ là bề ngoài giống nhau, khí chất hoàn toàn bất đồng.”

Tần Vũ lắc đầu, ở kiếp trước khi cong nhỏ, hắn một mình lăn lộn sống qua ngày trong một trận doanh, có một lần chổ hắn ở bị biến dị thú vây công, toàn bộ trận doanh muốn bị diệt, ngay lúc này có một nữ tử đi qua, chỉ một mình nàng đã tiêu diệt toàn bộ đám biến dị thú sạch sẽ, để lại cho Tần Vũ ấn tượng sâu sắc.

Về sau Tần Vũ đã được biết nàng tên là Tử Thần, là cường giả siêu cấp top 100 trên bảng là một siêu cấp cường giả, nếu nói về thực lực, nàng so với người tiến hóa Lâm Phong cường giả cấp S còn mạnh hơn một bậc.

Tần Vũ khi đó đứng rất xa nhìn nàng, nàng vô cùng xinh đẹp, mà hôm nay nhìn thấy Bạch Tiểu Na lại vô cùng giống nữ thần tử kia, nhưng khí chất của các nàng thì hoàn toàn khác nhau, Tử Thần khi chất vô cùng lãnh khốc, mà Bạch Tiểu Na thì hiển nhiên là một có gái hoạt bát có sức sống, cùng Tử Thần đã chém gϊếŧ vô số biến dị thú thì hoàn toàn khác nhau.

“Hầu như đều ăn no rồi đúng không? Mọi người thu thập một chút rồi mau chóng rời khỏi đây!” Lưu Khôn thấy mọi người đều ăn nó nên nói.

Ngược lại Lưu Khôn lại vô cùng nhiệt tình đối với Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nói: “Các ngươi đều sống sót sau ngày tận thế, nếu như chưa có chổ nào để đi thì có thể đi theo chúng ta, chúng ta đã xây dựng một cái doanh địa, hiện tại tại doanh địa có khoản hai mươi người, mọi người đều dựa vào nhau mà sống!”

Tần Tiểu Vũ đem đưa mắt nhìn về phía Tần Vũ, loại chuyện này hiển nhiên nàng để Tần Vũ quyết định.

“Vậy được rồi.” Tần Vũ cũng hơi trầm ngâm liền gật đầu nói, bon họ hiện tại quả thật không có noi để đi, nên đi chung cùng đám người Lưu Khôn cũng không tệ.

Đoàn người đem thức ăn còn lại trong siêu thị cất vào balo sau lưng, sau đó rời khỏi siêu thị.

Dọc theo đường đi cũng gặp phải vài con zombie, Lưu Khôn cũng là người có kinh nghiệm, hắn mang theo mọi người lách qua từng con zombie, dưa mọi người về doanh địa an toàn.

“Các ngươi rốt cuộc đã trở về!”

Đây là một Lữ quán ba tầng, khi đám người Lưu Khôn đi tới dưới lầu, toàn bộ lữ quán giống như sống lại, toàn bộ mười mấy người đều trong đại sảnh kiền chân ngóng chờ, những người này có nam có nữ, có trẻ lẫn người già, người giá nhất khoản sáu bảy mươi tuổi, người nhỏ nhất khoản tám chín tuổi, thấy những người trong trận địa này, Tần Vũ lông mày không khỏi nhíu mày.



Những người trong trận doanh này thực lực yếu tới thương cảm, quả nhiên là một đám người già yếu, trong đó người có sức chiến đấu chỉ không tới mười người.

“Gia gia, ngươi có đói bụng không? Lần này chúng ta kiếm được không ít thức ăn!” Bạch Tiêu Na chạy đến kế bên một lão già ân cần nói.

“Khụ khụ!”

Lão giả này ho kịch liệt, hắn mới từ từ nói: “Tiểu Na, bên ngoài nguy hiểm, không có việc gì ngươi không nên ra ngoài.”

Bạch Tiểu Na nhức đầu, cười nói: “Không có chuyện gì đâu, ta đây không phải đã an toàn trở về sao?”

Bạch Tiểu Na cũng phiền não nói: “Không có chuyện gì đâu, ta đây không phải đã an toàn trở về hay sao? Hơn nữa nếu như chúng ta thật sự không đi ra ngoài tìm thức ăn, nhiều người như vậy không phải sẽ bị đói hay sao?”

Lưu Khôn lớn tiếng hô: “Tất cả mọi người có đói bụng không? Không nên tranh dành, mau chóng xếp hàng, từng người tiến lên!”

Lưu Khôn hướng tới từng người phát thức ăn, trong sảnh mọi người tranh nhau tới trước, mọi người chen nhau hướng tới, tràng diện vô cùng hỗn loạn, nhìn thấy cảnh này Tần Vũ càng thêm thất vọng về trận doanh này.

Trận doanh này hiển nhiên chỉ là một trận doanh do những người sống xót tạo thành, không có thực lực, không có tổ chức cũng không có kỷ luật gì, tùy tiện tại một lần bị tấn công bọn họ có thể bị tiêu diệt hết, hắn trong lòng đã muốn rời đi, hắn cũng không muốn mang theo những gánh nặng này.

Mà lão giả kia nhìn về phía Tần Vũ, trong mắt tinh quang lóe lên, hắn nói khẽ với Bạch Tiểu Na: “Thiếu niên kia là ai?”

Bạch Tiểu Na quay đầu nhìn qua Tần Vũ, nàng cười nói với ông lão: “Gia gia, hắn là Tần Vũ, người kế bên là em gái hăn Tần Tiểu Vũ, ngày hôm nay người còn phải cảm ơn bọn họ đấy, bằng không người cũng không thể nhìn thấy cháu gái bảo bối của người nữa rồi.”

Mà lúc này Tần Vũ cũng bắt đầu chú ý tới lão giả, khi Tần Vũ nhìn vào mắt lão giả, trong lòng hắn khẽ động, lão giả giống như bệnh tật quấn thân, nhưng đôi mắt không giống người thường, có thể có được ánh mắt này cũng là người không tầm thường, ánh mắt lão giả tinh khí nội liễm, thoạt nhìn rất bình thường, kỳ thực hùng mãnh như hổ, chắn chắn hắn không phải người bình thương.