Chương 47: Cho Chàng Trai Ăn Cơm

Chẳng qua cô dùng tinh thần lực phân biệt được rõ ràng mà thôi.

Dựa vào trời quá tối anh không nhìn thấy, cô lấy giỏ thức ăn từ trong không gian ra luôn:

"Cả ngày anh chưa được ăn cơm đúng không? Đến đây, lau mặt và tay để ăn cơm trước đã.”

Cô vừa dứt lời, chàng trai liền cảm giác trong tay mình có một cái khăn ướt ấm áp.

Chàng trai dừng lại một chút, yên lặng lau mặt và tay.

Thực ra anh bị dội mưa cả một ngày, mặt và tay gần như đã được rửa sạch sẽ.

Vừa lau xong, trong tay anh lại bị nhét vào một cái bát lớn còn ấm, ngửi thấy mùi thơm ấm áp xông vào mũi, chàng trai hơi kinh ngạc:

"Đây là cháo thịt?”

"Ừ."

Phong Tri Ý nhét cái thìa vào tay anh:



"Có thể thấy được không? Anh có muốn tôi thắp đèn không?”

"Không cần."

Mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng ăn cơm thì không thành vấn đề.

Hiện tại dạ dày trống trơn của anh quả thật có chút cồn cào, chàng trai cũng không khách sáo từ chối.

Anh cẩn thận mò mẫm múc một ngụm cháo đưa vào miệng, chỉ cảm thấy hương vị này vô cùng tươi ngon nồng đậm.

Phong Tri Ý suy nghĩ một chút, cũng đồng ý:

"Cũng tốt.”

Tuy rằng hoa bà la quả thật có tác dụng làm cho người ta ngủ say, nhưng cũng không thiếu người có tinh thần lực mạnh mẽ trùng hợp không ngủ.

Nơi này nếu thắp sáng lên, toàn bộ thôn đen như mực thì quá rõ ràng, lỡ bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt.

Cẩn tắc thì vô ưu mà.

Phong Tri Ý lại từ trong không gian lấy ra một tấm chăn tự động điều hòa hút ẩm đắp lên người anh, quần áo của anh đều ướt cả, cô cũng không tiện lấy quần áo ra cho anh thay.



Nếu không, làm thế nào cô có thể giải thích rằng vì sao cô có quần áo của đàn ông?

Những năm này phiếu vải rất quý hiếm, cô đành phải dùng tấm chăn này để làm khô quần áo cho anh.

Cảm thấy am áp bao phủ trên người, động tác ăn cháo của chàng trai dừng một chút:

"Không cần cho tôi, trên người tôi rất bẩn.”

Bùn đất trên quần áo không dễ trôi sạch. Mà từ xúc cảm mềm mại thơm ngát thì có thể biết được cái chăn này nhất định vừa đắt vừa tốt.

"Không sao, bẩn thì giặt là được."

Phong Tri Ý khép chặt chăn cho anh:

"Hôm qua nếu không phải nhờ anh, thì người quỳ ở chỗ này chịu mưa cả ngày chính là tôi. Anh giúp tôi chịu tội lớn như vậy, chỉ là một cái chăn có tính là gì.”

Chàng trai mở miệng, muốn nói cái gì đó nhưng muốn nói lại thôi.

Phong Tri Ý thừa dịp trong lúc anh ăn cơm, dùng khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng lau vết thương trên trán đã bị nước mưa làm trắng bệch, đang lau thì anh đột nhiên lui ra sau.