Chương 49: Cho Anh Thử Độc

"Chàng trai im lặng ăn một ít trái cây, cảm giác kích thước và hương vị có chút giống anh đào, vô cùng thanh ngọt, nhưng lại không có hạt, anh không khỏi hỏi:

"Đây là quả gì?”

"Không biết nha."

Phong Tri Ý cố ý nói:

"Hôm nay tôi mới hái ở sau núi, để anh thử độc trước.”

Chàng trai cầm trái cây bên mép cứng đờ:

"..."

Phong Tri Ý cười khẽ.

Chàng trai mím môi, tiếp tục ăn như không có việc gì xảy ra.

Ăn được một chút thì bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

Chờ đến lúc anh chợt tỉnh dậy, trời đã gần sáng.



Một mình anh nằm nghiêng trên rơm khô dưới mái hiên nhà ăn.

Không có chăn, không có bát cháo, càng không có cô gái có giọng nói uyển chuyển dịu dàng kia, giống như đêm qua là một giấc mơ của anh mà thôi.

Chỉ có quần áo khô ráo trên người, còn có cảm giác toàn thân ấm áp, cùng với trạng thái sức khỏe đã hạ sốt không có cảm giác nặng nề, làm cho anh xác định tối hôm qua không phải là mơ.

Trong khi anh đang cảm thấy như một giấc mơ, thì có tiếng ồn từ xa đến gần.

Chàng trai vội vàng đứng dậy, sửa sang lại rơm rạ bị anh đè bẹp, sau đó trở lại dưới gốc cây, nhanh chóng trói mình trở lại nguyên dạng.

Vừa trói xong, tiếng ồn ào kia liền từ cuối ngõ nhỏ đi vào tầm mắt, là một đám người vội vàng hoảng hốt dùng cáng khiêng người chạy tới chỗ máy kéo bên này.

Đợi họ đến gần, anh có thể thấy rõ sắc mặt của bọn họ còn mang theo kinh hãi cùng khủng hoảng khó hiểu.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chàng trai hơi híp mắt, ánh mắt dừng trên cáng.

Thị lực của anh thực sự rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng trên cáng là một ông già da mồi, vẫn đang hoài nghi nhân sinh hỏi”

"Sao lại có thể như vậy?"



Chàng trai ngẩn ra, người này là ai?

Mỗi một người trong Mộng Trang đại đội anh đều nhớ rõ, nhưng lại chưa từng thấy ông già tóc trắng như tuyết, làn da già nua như vậy.

Anh lại nhìn người bê cáng, đây hình như đều là... Người nhà bí thư Tiền?

Nhìn mẹ bí thư Tiền run rẩy lau nước mắt, vợ bí thư Tiền kêu trời kêu đất, con cái của bí thư Tiền kinh hoảng mà sợ hãi.

Anh mắt chàng trai nhìn trở lại trên trán ông già có miếng băng gạc quen quen.

Anh nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt khó tin dần dần mở to.

Ông già kia, là bí thư Tiền hơn ba mươi tuổi?!!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Người này ngày hôm qua vẫn là thanh niên vênh váo tự đắc, tinh thần phấn chấn, sao trong một đêm lại biến thành lão già bảy tám mươi tuổi?!

Thấy mọi người chạy đến sân phơi nắng, chàng trai vội vàng cúi đầu rũ mắt che đi kinh ngạc.

Không biết vì sao, hắn không hiểu sao lại nghĩ đến cô thanh niên trí thức nhỏ có giọng nói dịu dàng mềm mại tối hôm qua.