Chương 38: Phải thay mặt rồi?

Editor: Quả Táo Nhỏ

Beta: Nguyệt Nguyệt

Thời điểm bị nhà bên cạnh đánh thức, Chu Sanh Sanh còn đang nằm mơ.

Cô năm nay đã 26 tuổi, nhiều năm như vậy cũng không phải chưa từng mộng xuân, chỉ là những hình ảnh kiều diễm này, phần lớn đều là với Bành Yến Vũ đại idol. Giấc mộng xuân hôm nay, nam chính lại khác hoàn toàn.

Cảnh trong mơ bắt đầu trên một cái sô pha màu vàng nghệ.

Chu Sanh Sanh cùng một người đàn ông thân hình thon dài. Khụ. Đang dây dưa, sắc mặt cô ửng hồng, mà người đàn ông kia lại đưa lưng lại với cô, không thể thấy rõ khuôn mặt. Cô có thể cảm nhận anh ta đang hôn cô, tuy khắc chế nhưng cũng không kém phần càn rỡ, ôn nhu mà lại cuồng dã.

Tình cảnh trong mộng đúng là đặc sắc, mặc sức tưởng tượng, cô mơ thấy rất nhiều hình ảnh cấm trẻ con. Lúc động tình nhất, cô đưa tay bóp chặt đệm so pha, mơ mơ màng màng nhìn thấy….

Đó là hai đôi mắt xấu đến cực điểm, có thể mang người từ vui sướиɠ đến kinh hãi.

Hình ảnh trong phút chốc lại chiếu đến người đàn ông chưa lộ mặt kia. Ngay lúc này, gương mặt anh lại đặc biệt rõ ràng như vậy xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt đen nhánh, môi nở nụ cười khinh bạc.

Lục Gia Xuyên chăm chú nhìn cô, mà trong giây lát, cô liền lêи đỉиɦ.

Ngay sau đó, cô tỉnh giấc.

Chu Sanh Sanh thất thần nhìn về phía trần nhà loang lổ, chậm rãi khôi phục ý thức, sau đó cô cũng biết thứ gì đem cô từ trong mộng đánh thức – chính là âm thanh kịch liệt của đôi tình lữ cách vách

Cô duỗi tay từ phía dưới gối lấy điện thoại ra.

Thật tốt, mới có 5 giờ sáng.

Tiếng giường kẽo kẹt cùng với tiếng va chạm kịch liệt của cơ thể, còn có tiếng kêu gào và những thanh âm ái muội khác.

Chu Sanh Sanh dùng gối che đầu, đáng tiếc cũng vô dụng.

Cô bò dậy khỏi giường, mặc áo khoác ngoài rồi chạy ra bên ngoài hành lang, từng tiếng một gõ cửa phòng cách vách: “Nhỏ giọng một chút được không? Sáng sớm tinh mơ kêu cái gì mà kêu.”

Thanh âm bên trong đột nhiên dừng lại

Một lúc sau, bên trong lại vang ra tiếng kêu với âm lượng đề-xi-ben còn lớn hơn.

Chu Sanh Sanh tức giận, một chân đá văng cửa phòng, hướng phòng bên kia đá qua.

Nữ nhân bên kia hét lên: “Cô có bệnh à?”

“Tôi có bệnh?” Chu Sanh Sanh cười hai tiếng, mặt không biểu tình nhìn bọn họ, “Có bệnh chính là các người. Uống nhiều thuốc kí©ɧ ɖụ© đúng không? Uống nhiều thì đổi địa điểm giải quyết đi, ở chỗ này lăn lộn làm gì?”

Người đàn ông trẻ tuổi thấy vậy ngồi dậy, cười như không cười nhìn cô.

Chu Sanh Sanh bên trong chỉ mặc áo ngủ, áo khoác bên ngoài là áo lông vũ, bởi vì vội vã, nút thắt ở gần cổ áo cũng không kịp thắt lại. Cũng bởi vì vậy, mà lộ ra làn da trắng nõn trước ngược, áo ngủ màu vàng cam càng làm cho làn da của cô trắng nõn giống như khối bơ, mơ hồ nhìn thấy khe rãnh sâu hun hút trước ngực.

Cô vốn dĩ sắc mặt có chút vàng, nhưng bởi ở trên hành lang mông lung, gò má bởi vì tức giận mà hiện ra hai luồng ửng đỏ, giờ phút này lại có cảm giác đặc biệt mỹ lệ.

Người đàn ông duỗi tay ngăn trở nữ nhân đang cực kỳ kích động bên cạnh, chỉ nói: “Thực xin lỗi, là do chúng tôi không suy xét kỹ càng.”

Thanh âm anh ta lười biếng, tuỳ tiện ngồi ở chỗ kia, cũng không biết lấy chăn che đi dáng người.

Chu Sanh Sanh phanh một tiếng đóng cửa lại, quay đầu đi ra ngoài cửa lớn.

Cô phải thực bình tĩnh, nếu không sẽ trực tiếp xé tan đôi cẩu nam nữ kia mất.

Chu Sanh Sanh ở lầu hai, cho nên tính đi ra bên ngoài một chuyến để rèn luyện thân thể. Nào biết vừa mới xuống dưới lầu, còn chưa đi ra khỏi toà nhà, liền thấy có một bóng đen ở ngoài hiên sột soạt, không biết đang làm gì.

Cô thả nhẹ bước chân, ngừng ở nơi đó, sau đó, dựa vào ánh đèn đường nhìn thấy rõ ràng.

Một người đàn ông trung niên 50 tuổi, ăn mặc rách rưới, đang trộm sữa bò ở hòm thư nhà người ta. Chiếc áo khoác màu xanh lục dơ bẩn trông rất quen mắt, Chu Sanh Sanh phân biệt một lát, từ đầu tóc hỗn độn cùng chòm râu đã nhận ra.

Đây không phải người đàn ông mỗi ngày đều đi cửa hàng tiện lợi mua đồ giảm giá hay sao?

Chu Sanh Sanh ở cửa hàng tiện lợi làm việc một tháng, mỗi đêm trước khi cửa hàng tiện lợi đóng cửa nửa giờ, sẽ đem những đồ trong ngày không bán được giảm 50%. Mà người đàn ông này, mỗi đêm đều sẽ tới, do dự chọn lựa trong đống đồ giảm giá, tìm được món rẻ nhất, sau đó trả tiền rời đi.

Bởi vì hắn ăn mặc rách rưới, trên người còn luôn có mùi lạ, mấy nhân viên trong tiệm đều không thích tiếp đãi ông ta.

Chu Sanh Sanh cái khổ gì chưa từng trải qua, tự nhiên sẽ đồng tình với ông ta, cũng không ghét bỏ ông ta bẩn thỉu. Cho nên mỗi lần đều là cô tính tiền và đun nóng thức ăn cho ông ta.

Có một lần cô đưa hộp đồ ăn cho ông ta liếc mắt một cái thấy tay phải của ông ta chỉ còn bốn ngón tay, lúc này mới biết, thì ra ông ta là người tàn tật.

Trong cửa hàng cũng có người biết ông ta, nói ông ta chuyên đi thu những đồ phế phẩm, nhặt rác rưởi ở phụ cận.

Chu Sanh Sanh nhìn ông ta trộm sữa bò, không lên tiếng, xem động tác thuần thục của ông ta, trước tiên dùng dây thép mở khoá, sau đó lấy sữa bò ra, cùng cuối lại đem hòm thư khoá lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Khó trách mấy hôm nay, nghe người phụ nữ cách vách oán trách nhân viên giao sữa bò lâu lâu lại trộm uống sữa bò, tìm anh ta lý luận, anh ta còn không thừa nhận, nói chính mình mỗi ngày đều giao sữa bò đúng hạn.

Ma xui quỷ khiến, cô đi theo ông ta, cách một đoạn thấy ông ta đi vào một mái hiên khác, dùng phương pháp tương tự trộm đi một lọ sữa bò.

Ông ta trộm nhiều như vậy là gì?

Chu Sanh Sanh khó hiểu, nhưng cũng may ông ta cũng chỉ trộm hai lọ, sau đó ngồi lên chiếc xe đạp rỉ sét chuyên dùng để thu phế phẩm rời đi.

Chu Sanh Sanh dụi dụi mắt, trở về nhà, cơn tức giận vừa rồi cứ như vậy, bị xua tan đi không ít.

Nhắm mắt ngủ nướng, giữa trưa 10 giờ cô còn phải đi cửa hàng tiện lợi thay ca.

*-*

Trưa hôm đó, cô lại thấy người đàn ông kia.

Ông ta đi vào cửa hàng tiện lợi, đứng ở khu đồ ăn vặt chần chờ nửa ngày, cùng cùng đi đến trước mặt Chu Sanh Sanh, thấp giọng dò hỏi: “Xin hỏi, cửa hàng có loại kẹo này hay không?”

Ông ta từ trong túi áo lấy ra một chiếc giấy gói kẹo bèo nhèo, không biết nhặt được từ nơi nào.

Chu Sanh Sanh tập trung nhìn vào, dừng một chút nói: “Có.”. Cô vòng qua quầy thu ngân, từ trên giá lấy xuống một cái kẹo que y hệt như vậy, đưa cho ông ta.

Lúc tính tiền, ông ta lấy ra từng đồng tiền xu một từ túi áo khoác.

Ba đồng năm hào, một đồng ba hào.

Lúc này, Chu Sanh Sanh lại nhìn thấy tay phải của ông ta đang sợ hãi rụt rè, còn có chút run rẩy, như là sợ bị người ta nhìn thấy, nếu không phải lúc không cần thiết, tuyệt đối sẽ không đem bàn tay này bại lộ dưới ánh mặt trời. Ông ta ước gì giấu kín bàn tay kia ở nơi mà không ai thấy.

Ông ta mua kẹo que làm gì?

Chu Sanh Sanh thu tiền, nhìn ông ta đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, mấy nhân viên cửa hàng đều trốn ở một bên, có thể cách bao xa thì cách, vẻ mặt cực kỳ chán ghét.

Chu Sanh Sanh không biết xúc động từ đâu, bỗng nhiên đi theo ông ta ra khỏi cửa hàng.

Buổi chiều 3, 4 giờ, mặt trời chiếu trên người ông ta, vẫn là cái áo khoác rách rưới hôi hám như cũ. Ông ta dựa vào một bên xe đạp, trên tay lái treo hai túi chai lọ phế phẩm, trên ghế sau đèo một đứa bé trai khoảng 3 – 4 tuổi, da thịt mềm mại trắng nõn, tuy quần áo không tốt lắm, nhưng so với người đàn ông tàn tật vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất là cái áo khoác màu xanh sạch sẽ.

Ông ta đi đến, xé mở vỏ kẹo que, đưa vào trong tay của đứa trẻ.

Đứa trẻ cười khanh khách, vươn tay nhận lấy, công phu nhanh gọn, nhưng Chu Sanh Sanh lại thấy rõ ràng – tay trái của đứa bé có sáu ngón tay.

Đứa bé cũng là…?

Người đàn ông thấp giọng nói: “Ăn từ từ.”

Đứa nhỏ cười ngây ngô mà nói: “Hôm nay ở nhà trẻ, Trương Hàm ăn chính là cái kẹo này!”

Người đàn ông thấp thấp mà cười hai tiếng, sau đó duỗi tay sờ sờ đầu đứa trẻ nói: “Tốt, nó có, cháu cũng có.”

Chu Sanh Sanh ngơ ngác mà đứng ở đó, nhìn người đàn ông an an tĩnh tĩnh cùng đứa trẻ ăn kẹo que, nhìn thằng bé cười đến cực kỳ thoải mái. Không biết có phải là do ánh mặt trời quá xán lạn, mà cô lại cảm thấy cảnh này thật cảm động, cái áo khoác rách rưới trên thân ảnh kia cũng không có khó coi như trước nữa.

Trở lại cửa hàng tiện lợi, cô hỏi Tiểu Lý bên cạnh: “Đứa bé kia là của ông ta?”

Tiểu Lý nói: “Chắc vậy, thường xuyên thấy ông ta mang theo thằng bé.”

“Ông ta là ông ruột của đứa bé kia ư?”

“Không biết. Chỉ biết đứa bé kia không có cha mẹ, dù sao nó vẫn luôn cùng ông ta ở chung với nhau, ở trong ngôi nhà nhỏ ngay cạnh khu nhặt phế phẩm.” Tiểu Lý lắc lắc đầu, có chút đáng tiếc nói, “Đứa bé kia lớn lên cũng thật đáng yêu, nhưng lại đầu thai sai chỗ, đi theo kẻ như vậy lưu lạc, chỉ sợ đời này cũng chẳng có tiền đồ gì rồi.”

Chu Sanh Sanh không nói chuyện. Một lúc sau, cô chợt nhớ tới hai hộp sữa bò kia.

Cô đã biết người đàn ông kia vì cái gì mà lâu lâu lại đi trộm sữa bò.

*-*

Việc ngoài ý muốn, phát sinh vào đêm của ngày thứ tư.

Mấy hôm nay, Chu Sanh Sanh đều làm một hộp đồ ăn nhiều thịt hơn, sau đó, đặt ở sâu bên trong của kệ hàng, chờ đến khi những hộp bên ngoài bị người khác mua được, vào lúc cách thời gian đóng cửa nửa giờ, cô mới đem hộp được thêm nhiều thịt đó bày ra.

Không hề nghi ngờ, người đàn ông luôn vui sướиɠ mà nghĩ rằng mình may mắn, mỗi lần lựa lại lựa được hộp đồ ăn phong phú cho bữa tối.

Chỉ là vào ban đêm ngày thứ tư, ông ta không hề tới.

Chu Sanh Sanh vẫn chờ đến lúc cửa hàng đóng cửa, các nhân viên khác đều về hết, cô ở lại quét tước dọn dẹp, còn không ngừng nhìn ngó xung quanh ngoài cửa hàng.

11h20, cách thời gian đóng cửa đã quá hai mươi phút, cô tự mua hộp đồ ăn tiện lợi kia, khoá kỹ cửa hàng tiện lợi, đi tới Xuất Tô Ốc.

Trên con đường có một tiệm thuốc nhỏ, trong tiệm thuốc tối om, cô lại nghe thấy có một chút tiếng động, vốn dĩ cũng không quá để ý, cho đến khi cô nhìn thấy bức tường bên cạnh tiệm thuốc, phía dưới của tấm đèn quảng cáo màu sắc rực rỡ có một chiếc xe đạp rỉ sét loang lổ.

Dừng lại, cô hơi nghiêng đầu, dường như nhìn thấy trong tiệm có một chút ánh sáng lẻ loi, đó là… Đèn pin?

Trong lòng có dự cảm không tốt.

Khu vực này, ban đêm đều có bảo vệ đi xe đạp điện tuần tra, cửa hàng cũng mua bảo hiểm, vô cùng an toàn. Cô nhìn chăm chú vào tiệm thuốc, bỗng nhiên từ xa truyền tới tiếng xe đạp điện.

Quay đầu nhìn lại, là bảo vệ tuần tra

Chu Sanh Sanh nóng nảy, hơi suy tư một chút, sau đó dứt khoát đẩy cửa hướng tiệm thuốc chạy vào.

Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân, bỗng chốc quay đầu, đèn pin sáng rọi chiếu đến, Chu Sanh Sanh đôi mắt suýt bị mù. Cô vung tay, đánh rớt chiếc đèn pin trong tay người đàn ông, ấn hắn cúi người xuống, thấp giọng nói:“Đừng lên tiếng, có bảo vệ tới!”

Người đàn ông bỗng chốc bất động.

Chu Sanh Sanh cùng ông ta ngồi xổm sau giá thuốc, im lặng không lên tiếng. Bên ngoài cửa kính trong suốt, cảnh sát một tay đỡ tay lái xe đạp điện, một tay cầm đèn pin, chiếu một góc lại một góc trong tiệm thuốc.

Đèn pin ở trước mặt họ loé lên mấy lần, thân thể hai người đều căng chặt.

Sau một lúc, xe đạp điện ngừng lại, đèn pin cũng không có tắt, bảo vệ cầm côn điện, chậm rãi đến gần cửa tiệm thuốc.

Thật hiển nhiên, anh ta nhìn thấy ngoài cửa có xe đạp, cũng thấy khoá cửa bị mở, treo ở bên ngoài cửa tiệm

Hô hấp của Chu Sanh Sanh liền trở nên dồn dập

Người đàn ông phía sau lại thấp giọng nói: “Chờ anh ta tiến vào, cô từ bên trái vòng đi ra cửa.”

Trong tiệm có rất nhiều kệ thuốc, có thể yểm hộ tốt cho họ. Bảo vệ từ bên phải tiến vào, bọn họ có thể vòng qua kệ thuốc bên phải chạy ra ngoài.

Ngay sau đó, cửa mở.

Bảo vệ cầm côn điện, chậm rãi đi vào bên trong, nói to:“Ai ở đằng kia? Ra ngay!”

Chu Sanh Sanh khẩn trương muốn chết, chậm rãi vòng qua kệ thuốc bên trái, bảo vệ đi một chút, cô cũng đi một chút. Người đàn ông phía sau, hộ tống cho cô.

Nhưng mà trong một mảnh không gian đen kịt, cô bỗng nhiên đạp phải một thứ gì đó, hình như là lúc người đàn ông trộm thuốc vô ý làm rơi, âm thanh dẫm vào hộp thuốc vang lên một tiếng, bẹp.

Ngay lúc đó, bảo vệ chiếu thẳng đèn pin qua đây, anh ta cũng bước chân nhanh hơn chạy tới.

“Đi mau!” Người đàn ông đột nhiên đẩy cô một cái.

Chu Sanh Sanh thất tha thất thểu chạy về phía trước, mà phía sau vang lên tiếng âm thanh côn điện đυ.ng vào cơ thể, cùng với tiếng kêu đau của người đàn ông.

Cô một chân chạy, quay đầu lại xem, người đàn ông đã té ngã trên đất, côn điện đập vào eo ông ta, ông ta run rẩy, biểu tình đau đớn đến cực điểm.

Biết rõ chuyện ông ta làm là sai trái, biết rõ cô không nên liên luỵ tiến vào, bây giờ mà chạy trốn… Chu Sanh Sanh chần chờ trong giây lát, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu dần dần nóng lên.

Cô sững sờ hoàn toàn tại chỗ

Muốn, muốn thay gương mặt?