Chương 10: Hương Vị Xưa

Nghĩa trang Nhân dân quận Khang Thịnh,

Nguyệt Vân San cẩn thận đặt bó hoa hồng trắng xuống trước bia mộ khắc dòng chữ: Phần mộ Hạ Tú Anh hưởng dương 35 tuổi.

Châm lửa đốt ba nén hương, cắm ngay ngắn xuống lư hương, Nguyệt Vân San quỳ gối, chắp hai tay trước ngực, thành tâm nói: "Chị Tú Anh, em biết, em không có tư cách gì để đứng trước mặt chị. Nên em xin phép chị, cho kẻ tội trạng đầy mình như em được ở đây nói đôi lời với chị."

"Năm xưa, là em không biết giữ chừng mực, hại chị và đứa con trong bụng chị chết thảm. Ba năm qua, cuộc sống trong tù của em không hề dễ dàng, chịu đánh, chịu đói, chịu nhục. Em biết, những điều đó chẳng đáng là gì so với nỗi oan ức và khổ đau em gây nên cho hai mẹ con chị. Em biết, đó là báo ứng của em, em xin nhận."

"Em đã tìm đến nhà mẹ đẻ của chị để tạ tội. Trước khi em đến, em đã biết kẻ như em không đáng được tha thứ. Em cũng chẳng dám cầu mong điều đó."

"Bây giờ, em đến đây là để tạ tội với chị. Em không mong nhận được sự tha thứ, em nguyện chấp nhận mọi sự trừng phạt. Em sẽ luôn theo dõi những người thân của chị, bất kể họ có cần hay không em cũng sẽ giúp đỡ họ khi họ cần nhất."

Nguyệt Vân San khom người, khấu thấp đầu, trán chạm sát mặt đất. Trước khi cô kịp ngẩng đầu lên, người cô đã bị một lực cực mạnh đạp cho ngã nằm gục sang một bên, theo sau là vật gì đó bị ai thẳng tay ném mạnh vào người cô.

Bó hoa hồng trắng rơi xuống đất, ngay trước mắt Nguyệt Vân San. Những cánh hoa trắng tinh khôi, rụng rời, rơi rải rác xung quanh...

Cô vừa bất ngờ, vừa kinh sợ ngước nhìn kẻ gây nên tất cả những việc vừa rồi. Đập vào mắt cô, là dáng vẻ cao lớn kiêu ngạo, cùng cặp mắt cà phê lạnh lùng nhìn cô đằng đằng sát khí. Từ hắn tỏa ra khí tức khủng bố, khiến người ta vừa cảm thấy áp lực, vừa cảm thấy kinh hãi bất an.

Bắc Huy Thành giật phăng ba nén hương mới trong lư, thẳng tay quăng xuống đất, rồi dùng gót giày chà đạp nát vụn một cách tàn nhẫn.

Hắn nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Nguyệt Vân San, thô bạo túm lấy cằm cô như muốn bóp nát ngay tức khắc. Mặc cô nhăn mày rên khẽ vì đau, hắn lật mặt cô hết sang trái lại sang phải. Ánh mắt hắn nhìn cô, lạnh thấu xương. Sắc bén như con dao đang muốn mổ xẻ cô ra làm trăm mảnh.

Khóe môi hắn cong lên, khinh khỉnh cười khẩy: "Mới ra tù được một thời gian ngắn, cô đã đẹp lên không ít nhỉ?"

Dưới sự chăm sóc chu đáo của Chung Định Tiến, chỉ trong vòng nửa tháng, Nguyệt Vân San đã khôi phục lại dáng vẻ của trước kia. Mái tóc cô đen bóng, suôn dài óng mượt. Da cô mịn màng căng bóng, mềm mại trắng nõn. Khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, mọi góc độ đều đẹp đến nao lòng.

Bắc Huy Thành bóp cằm Nguyệt Vân San mạnh hơn, hận không thể lập tức bóp nát: "Trong khi cô chỉ cần đi tù vài năm là có thể xinh đẹp trở lại, còn người vốn dĩ luôn xinh đẹp lại vì sự ngu xuẩn của cô mà nằm lại nơi này vĩnh viễn."

"Một Ba Không Sáu, cô nói xem, cuộc đời này có bất công quá hay không?"

Một Ba Không Sáu? Mới nửa tháng thôi, cô đã suýt quên mất mình từng có cái tên gọi như thế...

Nhắc lại cái tên đó trong khi cô đã tự do, thì có khác nào cô vẫn là kẻ mang tội danh đang bị cầm tù?

Nguyệt Vân San nghiến răng chịu đau, hai mắt ửng đỏ, rưng rưng màng nước mỏng trong suốt. Cằm cô sắp nát rồi!

Cô ngước nhìn người đàn ông trước mắt, khổ sở nói: "Tôi chấp nhận hứng chịu mọi sự trừng phạt từ anh, không một lời oán thán!"

Bắc Huy Thành hất mặt Nguyệt Vân San, làm cô ngã gục xuống đất trở lại. Hắn đứng dậy, rút khăn tay trong túi lau sạch từng kẽ ngón tay: "Có thật không?"

Nguyệt Vân San chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh, tóc gáy như muốn dựng đứng hết cả lên. Cô căng thẳng nuốt chửng ngụm khí lạnh ngắt, run rẩy gật đầu: "Vâng..."

Cô nâng mình dậy, vừa ôm cái cằm đau nhức xoa xoa, vừa ngước nhìn bóng lưng đang xa khuất dần. Nhìn xuống chiếc khăn tay bị ai phũ phàng vứt bỏ kia, Nguyệt Vân San không kìm được mà buột miệng thở dài...

Cô không biết, những tháng ngày sau này của cô sẽ như thế nào. Cô chỉ biết, cô cần phải chuẩn bị tốt tinh thần để đón nhận mọi sự trừng phạt từ Thị trưởng Thủ đô. Cho dù có là gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không oán trách hắn.

Có trách, cũng nên trách chính bản thân mình!

Nhưng Nguyệt Vân San ngàn lần, vạn lần không thể ngờ, màn trừng phạt của Thị trưởng đã nhấn cô chìm vào địa ngục thêm một lần nữa...

Nhưng lần này, là tột cùng của sự đau khổ...

•••

Dinh thự Huyền Vũ,

Lý Ngân Trúc ngậm đầu đũa, gật gù hài lòng.

Kim Tiên đứng bên cạnh, quan tâm nói: "Cô Trúc, cô đứng nãy giờ rồi. Để em dìu cô đến ghế ngồi nhé?"

Lý Ngân Trúc lắc đầu, nhoẻn môi mỉm cười: "Chị không sao!"

"Nhưng chân của cô..."

Lý Ngân Trúc dịu dàng nhấn ngón trỏ vào mi tâm Kim Tiên, không vui mắng yêu: "Chị chỉ bị què một chân, đâu có què cả hai chân đâu!"

Kim Tiên vẫn không yên tâm, cô cẩn thận đỡ lấy tay Lý Ngân Trúc: "Vậy để em làm chân cho cô Trúc!"

Lý Ngân Trúc cười ngọt lịm: "Cảm ơn Tiên!"

"Không có gì ạ!"

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe hơi lớn dần rồi dừng hẳn, Lý Ngân Trúc vội vàng đặt đũa xuống cái đĩa gần đó. Cô vỗ vỗ tay Kim Tiên: "Chắc là anh Thành về rồi đấy. Tiên, em mau dìu chị ra đón anh ấy!"

•••

Lý Ngân Trúc cùng Kim Tiên đứng trên hiên nhà, hướng mắt nhìn về phía chiếc Jeep Grand Commander đen đang đỗ trước sân.

Cánh cửa ghế phụ được mở ra, bước xuống là người đàn ông tuy mái tóc lâm râm những sợi bạc, cùng khóe mép và chóp cằm mọc râu ria đen rậm rạp, nhưng chẳng làm hắn già đi, ngược lại càng khiến hắn thêm phong trần tuấn lãng, không bút nào có thể miêu tả được vẻ đẹp tuyệt hảo này của hắn.

Lý Ngân Trúc vỗ tay Kim Tiên ra hiệu, dù có người dìu từng bước nhưng cô vẫn di chuyển rất khó khăn, tập tễnh từng bước đi xuống sân, chậm rãi tiến về phía Bắc Huy Thành, mỉm cười niềm nở: "Chào mừng anh về nhà!"

Bắc Huy Thành không nhìn cô, chỉ lạnh lùng đáp lời cho có: "Ừm!"

Đột nhiên Lý Ngân Trúc đi đứng loạng choạng không vững, cả người ngã nhào về phía trước. Bắc Huy Thành theo phản xạ không có điều kiện, thuận lợi đỡ lấy cô.

Bắc Huy Thành dứt khoát nâng Lý Ngân Trúc đứng thẳng dậy, rồi thu tay về ngay tức khắc. Theo phép tắc lịch sự, hắn hỏi han cho có: "Có sao không?"

Kim Tiên cũng vội vàng ôm lấy Lý Ngân Trúc, lo lắng hoảng hốt: "Cô Trúc, cô không sao chứ?"

Trong lòng Lý Ngân Trúc thoáng hụt hẫng, nhìn Bắc Huy Thành lắc đầu: "Em hậu đậu quá, xin lỗi anh!"

Bắc Huy Thành một chút cũng chẳng dao động, ngữ khí vẫn rất lạnh lùng xa cách: "Không có gì!"

Lý Ngân Trúc thoáng ngập ngừng vài giây: "Em biết anh thích ăn thịt kho trứng cút. Sau một thời gian học, cuối cùng em cũng đã biết cách nấu."

Giọng cô nhỏ dần, mang theo sự áy náy cùng xót xa: "Tuy rằng không thể bằng Tú Anh, nhưng anh ăn thử nhé?"

Bắc Huy Thành từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đầy trông mong của Lý Ngân Trúc. Mặt Lý Ngân Trúc xưa nay hao hao giống với vợ hắn, nhưng không quá gây ấn tượng gì với hắn.

Tuy nhiên, không hiểu sao vài hôm trước hắn còn không có cảm xúc gì, mà bây giờ hắn lại cảm thấy xúc động nghẹn ngào. Giống như người đang đứng trước mặt hắn chẳng phải Lý Ngân Trúc, mà là vợ của hắn...

Khi Bắc Huy Thành nhận ra, cũng là lúc tay hắn đang bưng một bên mặt Lý Ngân Trúc, ngón cái vô thức miết nhẹ vuốt ve gò má cô.

Trần Tú Chương sau khi cất xe vào lán xong thì trở ra, vừa hay bắt gặp cảnh tượng này, toàn thân hắn lập tức hóa đá, kinh ngạc đến tròn mắt há mồm.

Thời cấp Hai, hắn, mợ Tú - vợ Thị trưởng và cô Trúc học cùng một lớp. Mối quan hệ của mợ Tú và cô Trúc rất tốt, thân thiết như hai chị em, đi đâu cũng có nhau. Trùng hợp là Thị trưởng cũng học cùng trường với bọn họ, khi đó ngài ấy đang học lớp Chín.

Nhưng lúc đó Thị trưởng không được như bây giờ, tuy có nét riêng nhưng không được dễ nhìn cho lắm, đen nhẻm, còn khá quê mùa. Dù ngài ấy là con nhà có điều kiện, nhưng hầu như chẳng có ai muốn tiếp xúc cả, nhất là phái nữ, thậm chí còn bị bạo lực học đường một thời gian. Hắn không thân với mợ Tú và cô Trúc cho lắm, nên không dám nhận xét cảm xúc của họ dành cho Thị trưởng là như thế nào.

Hắn không biết giữa thị trưởng và mợ Tú đã bắt đầu ra sao, từ bao giờ, chỉ biết sau khi Thị trưởng lên Đại Học, mợ Tú đậu cấp Ba thì cả hai công khai yêu đương.

Tuy đã lên Đại Học, nhưng nhan sắc thị trưởng cũng chỉ cải thiện lên một chút, tuy nhiên vẫn rất bị các nữ sinh xa lánh kỳ thị. Sau này, Thị trưởng đi du học, vô âm bặt tín mười năm trời thì trở về trong bộ dạng hoàn toàn mới.

Từ một con sâu lông xấu xí quê mùa, Thị trưởng thành công lột xác thành con ngài mang vẻ đẹp cuốn hút bí ẩn, khiến biết bao người từng chê cười ngài ấy quay qua khen tấm tắc, cộng thêm việc ngài ấy trở thành phó Thị trưởng Thủ đô, các cô gái thi nhau một câu gọi "anh yêu", hai câu gọi "chồng yêu", nhưng tất cả đều bị Thị trưởng trực tiếp bỏ ngoài tai và chỉ toàn tâm toàn ý yêu duy nhất một người.

Người chưa từng chê cười ngài ấy, người luôn bên cạnh ngài ấy, người kiên nhẫn chờ đợi một kẻ không thể liên lạc suốt mười năm là ngài ấy.

Sau khi kết hôn xong, vì (phó) Thị trưởng chuẩn bị cuộc bầu cử chức vị Thị trưởng nên rất bận rộn, hầu như không khi nào là có mặt ở nhà, mợ Tú đã quyết định gọi cô Trúc tới bầu bạn cho đỡ buồn.

Sau này, trong lúc mợ Tú gặp tai nạn, cô Trúc đã liều mình chạy ra cứu người nhưng không thành, còn chẳng may bị gãy một chân, tuy không hoàn toàn mất đi cảm giác nhưng đi đứng vẫn rất khó khăn. Chính vì điều đó, nên Thị trưởng đã cho cô Trúc lựa chọn đi hay ở, đồng thời thuê một người giúp việc vừa trẻ, vừa có học thức và có hiểu biết xã hội để chăm sóc cho cô.

Dù cô Trúc và mợ Tú có chút giống nhau, nhưng bất kể là trước hay sau khi mất vợ, Thị trưởng luôn giữ khoảng cách tuyệt đối với cô Trúc. Ngày hôm nay, tận mắt trông thấy hành động thân mật này của Thị trưởng dành cho người phụ nữ khác, hắn không khỏi bất ngờ đến ngỡ ngàng.

Bắc Huy Thành sực tỉnh, vội vàng thu tay về, cứ thế lướt qua Lý Ngân Trúc đi thẳng vào trong nhà. Vừa đi, hắn vừa ôm trán lắc lắc đầu. Xưa nay hắn chưa từng bị mấy bệnh vặt vãnh, vậy cơn đau đầu hoa mắt bất chợt này là thế nào?

Ánh mắt Lý Ngân Trúc thoáng tia bực bội, rất nhanh đã biến mất. Cô quay sang Trần Tú Chương, mỉm cười xinh đẹp: "Anh Chương làm việc vất vả rồi. Anh về phòng ăn uống rồi nghỉ ngơi đi."

Trần Tú Chương gật đầu: "Vâng, tôi cảm ơn cô Trúc đã quan tâm!"

Lý Ngân Trúc quay sang Kim Tiên: "Tiên, chúng ta vào nhà!"

"Vâng. Cô đi từ từ thôi!"

•••

Lý Ngân Trúc dùng đũa gắp miếng thịt kho đậm màu đẹp mắt, nạc mỡ chia đều hai nửa, phần nạc nhìn qua cũng đã thấy được sự mềm mại ngon ngọt của nó, phần mỡ căng bóng ngon mắt, hoàn toàn không mang lại cảm giác ngấy cho người nhìn.

Cô toan đặt miếng thịt xuống bát cơm trắng phía đối diện, mỉm cười dịu dàng: "Anh ăn thử đi!"

Bắc Huy Thành nâng bát tránh đi, làm nụ cười trên Lý Ngân Trúc cứng đờ, sắc mặt đang vui vẻ chuyển sang hụt hẫng cùng xấu hổ.

Hắn vờ như không thấy điều đó, thản nhiên gắp một miếng khác ăn thử.

Miếng thịt vừa chạm vào đầu lưỡi, gia vị mặn, ngọt, cay dung hòa đều đặn lan tỏa khắp khoang miệng. Thêm sự mềm mà không nhũn, độ ẩm vừa phải khi răng cắn làm đôi, khiến sống mũi Bắc Huy Thành cay xè. Hắn đút nốt nửa miếng còn lại, phần mỡ mềm như muốn tan ngay trong miệng, khóe mắt hắn liền rưng rưng.

Bắc Huy Thành vội đặt đũa xuống bàn, một tay bưng mặt day day đôi khóe mắt, nghiêng đầu quay đi hướng khác. Mùi vị này, sao lại giống đến vậy?

Khóe môi Lý Ngân Trúc nhịn không được cong lên, ánh mắt ngập tràn sự đắc ý. Vài giây sau, chân mày cô hơi nhíu lại, túm lấy khuỷu tay Bắc Huy Thành, vờ tỏ ra quan tâm hỏi: "Anh Thành, anh sao thế?"

"Em nấu không ngon à?"

Bắc Huy Thành lắc khuỷu tay, công khai xua đuổi Lý Ngân Trúc. Hắn rút vài tờ khăn giấy trên bàn lau khóe mắt, cất giọng tuy lạnh lùng nhưng vẫn pha tạp với xúc động: "Ngon, cảm ơn em!"

Lý Ngân Trúc siết tay thành nắm đấm trước khi chính thức thu tay về, nhoẻn môi cười gượng gạo: "Anh thích là được!"

Bắc Huy Thành cầm đũa, gắp thêm một miếng thịt nữa bỏ vào miệng ăn. Hắn vừa nhai, vừa cúi gằm mặt, một tay chắn trước trán nhằm che đi cảm xúc đang dâng trào. Khóe mắt vừa được lau khô lại ướt, nặng nề rơi thành giọt xuống mặt bàn.

Hắn hít sâu một hơi, lau vội nước mắt. Đặt đũa xuống bàn, đứng phắt dậy rồi bỏ đi một mạch.

Lý Ngân Trúc ngỡ ngàng gọi với theo: "Anh Thành ơi! Sao anh ăn ít thế?"

"Anh ăn ít như vậy sao có sức để làm đây?"

Bắc Huy Thành không nghe, hướng thẳng lên trên tầng hai.

Bóng Bắc Huy Thành vừa khuất hẳn, Lý Ngân Trúc che miệng cười khúc khích, vui sướиɠ như vừa trúng số độc đắc.

Lý Ngân Trúc gắp miếng thịt, cắn đầu nạc, bỏ đầu mỡ, vừa nhai, vừa cầm mặt dây chuyền trong suốt hình giọt nước, bên trong có làn khói trắng dày đặc đang luân chuyển khắp nơi trong cái không gian chật chội ấy, vừa lắc lắc đầu: "Ai nha nha! Nếu biết cách này có hiệu quả tốt như vậy, tao đã không lãng phí thời gian suốt ba năm qua!"

"Người đàn ông của mày, sớm muộn cũng sẽ thuộc về tao thôi! Ha ha!"

•••

Sáu tháng sau,

Chung Định Tiến một thân mặc áo sơ mi trắng, quần Tây chỉnh tề quỳ bò khắp nơi trong phòng khách, trên lưng cõng theo Nguyệt Triều Vũ đang ôm chặt lấy cổ anh cười giòn tan như pháo nổ.

Vừa bò, Chung Định Tiến vừa hào hứng hát vang: "♩ Nhong nhong nhong, cha làm con ngựa! ♩"

Nguyệt Triều Vũ ngọng níu ngọng nô, chầm chậm, ngắt nghỉ lung tung hát theo: "Để............ Cho............ Con..........."

Chung Định Tiến kiên nhẫn nhắc chậm từng câu từng chữ: "Lên..."

"Lên..."

"Cưỡi..."

"Cưỡi..."

"Trên... "

Nguyệt Triều Vũ nhăn ríu mày, ngập ngừng một lúc, môi nhỏ mấp máy bặp bẹ phát âm: "Tr... Tr..."

Chung Định Tiến như một người thầy yêu trò, không vì sự chậm chạp này mà tức giận, anh không chỉ kiên nhẫn, mà là vô cùng kiên nhẫn hướng dẫn cho học trò của mình: "Trờ..."

"Trờ..."

"Ơ..."

"Ơ..."

"Trơ..."

"Trơ..."

"Huyền..."

"Huyên..."

"Huyền..."

"Huyền..."

"Đúng rồi, giỏi lắm!"

"Huyền..."

"Huyền..."

"Trờ..."

"Chờ..."

"Không... Uốn cong lưỡi... Trờ!"

"Trờ..."

"Ừm, Bibi giỏi lắm!"

"Ê... Nờ... Ên..."

"Ê... Nờ... Ên..."

"Trờ... Ên... Trên!"

"Trờ... Ên... Trên!"

Chung Định Tiến vui vẻ hát: "♩ Để cho em lên cưỡi trên lưng..."

Bỗng, con robot quét nhà từ xa chạy tới, trên lưng cõng theo một hộp quà màu xanh lam cài nơ hồng đến gần, Chung Định Tiến thấy vậy bèn khựng lại. Anh một tay cầm hộp quà lên xem xét, vừa một tay giữ Nguyệt Triều Vũ sau lưng, vừa nhổm lưng quỳ đứng dậy.

Đỡ Nguyệt Triều Vũ ngồi bệt xuống đất an toàn xong, Chung Định Tiến hồi hộp mở nắp hộp quà lên. Bên trong hộp, nằm giữa những con hạc giấy màu xanh lam pha lẫn hồng phấn được ai gấp tỉ mỉ từng con là que thử thai hiện rõ hai vạch đỏ.

Anh vội ngẩng đầu lên tìm xung quanh, bắt gặp người nào đó đang thập thò ngoài cửa vừa mới chạy biến đi. Anh tủm tỉm cười hạnh phúc, vừa rồi còn tình cảm thắm thiết với công chúa Bibi, giờ đã thẳng thừng bỏ người ta lại để đuổi theo bóng dáng ai vừa chạy mất.

Chung Định Tiến lao vào trong bếp, ôm lấy Nguyệt Vân San nhấc bổng cô lên quay vòng vòng, sung sướиɠ cười lớn: "Anh lại được làm bố rồi, tuyệt quá đi mất!"

Nguyệt Vân San theo bản năng ôm lấy cái bụng phẳng lì của mình, tức giận gõ vào vai Chung Định Tiến đánh yêu: "Anh bình tĩnh đi... Kẻo ảnh hưởng đến con!"

Tức giận được vài giây, trên môi cô nở nụ cười tươi như hoa, khuôn mặt xinh đẹp thể hiện rõ niềm hạnh phúc vô bờ.

Chung Định Tiến không quay nữa, anh ngước cổ lên nhìn Nguyệt Vân San: "Không biết là con trai hay con gái nhỉ?"

Nguyệt Vân San mỉm cười, âu yếm nhìn hắn: "Anh muốn con trai hay con gái?"

"Con gái!"

Nguyệt Vân San phì cười: "Có một công chúa rồi anh vẫn còn chưa hài lòng à?"

Chung Định Tiến lắc lắc đầu: "Phải thật nhiều công chúa mới hài lòng!"

"Luật sư Tiến, đừng có mà được voi đòi tiên đấy nhé!"

Chung Định Tiến chu môi: "Hôn một cái là anh không đòi con gái nữa, trai hay gái đều được!"

Nguyệt Vân San ôm lấy hai bên mặt Chung Định Tiến, cúi thấp đầu trao cho anh nụ hôn chụt thành tiếng: "Rồi đấy nhé!"

"Nếu sinh con trai, anh không được chê bai con trai em đâu đấy!"

Chung Định Tiến cười: "Dù gì cũng không xinh đẹp bằng Bibi của anh!"

Đặt Nguyệt Vân San ngồi xuống ghế, Chung Định Tiến nửa quỳ nửa ngồi ôm lấy cô, cẩn thận áp tai vào bụng cô nghe ngóng: "Sao không thấy gì thế?"

Nguyệt Vân San vuốt ve đầu anh, bất lực cười trừ: "Luật sư Tiến ngốc quá! Con bây giờ bé tí bé teo, phải một thời gian nữa mới có cái cho anh nghe!"

Chung Định Tiến hôn bụng Nguyệt Vân San: "Anh nôn nao quá, chỉ mong có ngay để bế thôi!"

Bên ngoài có tiếng chíp chíp đến gần, cả hai cùng hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, trông thấy Nguyệt Triều Vũ chân mang dép chíp chíp đang chậm rãi đi tới, cả hai cùng cười hạnh phúc.

Chung Định Tiến cầm tay Nguyệt Triều Vũ kéo lại gần, đặt tay con bé lên phần bụng phẳng lì của Nguyệt Vân San: "Bibi, con sắp làm chị rồi đấy!"

Nguyệt Triều Vũ ngây thơ nhìn vào cái bụng, tay nhỏ xoa xoa: "Chị?"

Nguyệt Vân San cầm cổ tay Nguyệt Triều Vũ, dạy con bé vuốt từ trên xuống dưới: "Con phải vuốt như thế này mới đúng."

"Xoa bụng sẽ làm em bé bị đau đấy!"

Nguyệt Triều Vũ chu mỏ: "Đau!"

"Ừm, đau nhắm đấy. Bibi không được xoa đâu, chỉ được vuốt thôi nhé!"

"Vuốt!"

"Ừm!"

Sau bao nỗ lực, Nguyệt Triều Vũ từ một đứa trẻ thiểu năng mắt lác, chậm tư duy, chậm tứ chi phát triển trở thành đứa trẻ cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được. Con bé học đi rất nhanh, duy học nói chỉ được lẻ tẻ từng chữ, nhưng vẫn có hi vọng. Còn về đôi mắt lác, sau khi được chuyên gia tư vấn và điều trị kết hợp giữa chuyên gia và gia đình, tình trạng đang dần được cải thiện tốt hơn.

Nguyệt Vân San khi biết con gái còn có hi vọng, cô mới hay thực chất con gái cô vẫn luôn bình thường như bao đứa trẻ khác, chỉ là chưa gặp được thời cơ thích hợp để cải thiện. Và, Chung Định Tiến chính là thời cơ thích hợp đó.

Thích hợp cho con gái, và cũng thích hợp cho cả cô nữa.

Sau một thời gian chung sống, Chung Định Tiến chủ động cầu hôn Nguyệt Vân San. Hai người chỉ chụp bức ảnh gia đình và đăng ký kết hôn, nhập tịch sổ hộ khẩu là hoàn tất hôn lễ, ngoài ra chẳng có bất cứ điều gì khác.

Không phải Chung Định Tiến không cho Nguyệt Vân San một hôn lễ hoàn chỉnh được, mà do chính cô lựa chọn như vậy. Cô vẫn luôn canh cánh lỗi lầm của mình, cô cho rằng cô không xứng đáng được hưởng chọn mọi điều tốt đẹp nhất. Được một người đàn ông như Chung Định Tiến yêu và ngỏ lời cưới, đã là điều quá xa xỉ rồi, cô không dám cầu thêm bất cứ điều gì.

•••

Sáu tháng sau,

Nguyệt Vân San thân mặc váy bầu hoa nhí bồng bềnh xinh đẹp, tay nắm chắc cán xe chở hàng, đẩy đi dạo khắp gian hàng trong siêu thị. Trong xe ngoài chở hàng, còn chở cả công chúa Nguyệt Triều Vũ đang hí hửng bóp con gà nhựa kêu ó ò ó ò không ngừng nghỉ.

Nguyệt Vân San đặt tay lêи đỉиɦ đầu Nguyệt Triều Vũ xoa xoa, tay kia chặn ngón trỏ trước môi suỵt một tiếng: "Bibi, không được làm ồn!"

"Con đang làm mọi người cảm thấy phiền phức đấy!"

Nguyệt Triều Vũ mím môi phồng má, dù không muốn nhưng nó vẫn chọn nghe lời mẹ mà dừng lại.

Nguyệt Vân San quay sang gian hàng sữa, nhặt nhạnh vài vỉ vừa cho trẻ em, vừa cho mẹ bầu.

Đột nhiên có tiếng nói từ phía đối diện vọng tới: "Mẹ đừng khắt khe với con quá."

"Trẻ con mà, ai mà thấy phiền chứ!"

Đó là giọng nói trầm thấp, ấm áp của một người đàn ông trông có vẻ đã lớn tuổi.

Nguyệt Vân San theo bản năng quay sang người vừa mới lên tiếng. Trước mắt cô, một người đàn ông khoảng lục tuần, mặc đồ đơn giản. Ánh mắt ông ta hạ thấp nhìn Nguyệt Triều Vũ, môi nở nụ cười ẩn ý.

Trước điệu bộ kỳ quái này của ông ta, Nguyệt Vân San không khỏi mất tự nhiên. Cô miễn cưỡng cười trừ, nghiêm túc nói: "Trẻ con thì cũng phải có phép tắc ạ!"

Trương Bảo Hà nhăn răng cười, ở hàm dưới của ông có gắn một chiếc răng vàng sáng chói: "Mọi người không thấy phiền đâu!"

Ông quay sang xung quanh: "Mọi người thấy tôi nói đúng không?"

Mọi người đang lựa đồ cũng phải khựng tay, mỗi người nói một câu, sắc mặt ai cũng vui vẻ nhiệt tình:

"Chỉ là đứa con nít thôi mà! Người lớn chúng ta lại đi chấp nhặt nó hay sao?"

"Với lại con bé cũng rất ngoan, bình thường tôi ghét trẻ con cũng muốn dung túng cho nó một chút!"

"Con cứ chơi tiếp đi con, mẹ nghiêm khắc quá cũng không tốt đâu!"

Nguyệt Triều Vũ vẫn lưu luyến ôm con gà nhựa, ngước đôi mắt đã trở về trạng thái như bao người bình thường, hai con ngươi đen như hạt nhãn, long lanh nhìn mẹ.

Nguyệt Vân San nghiêm nghị nhìn con gái, cứng rắn nói: "Con muốn chơi, thì đợi về nhà rồi chơi!"

"Mọi người không thấy phiền, không có nghĩa là con được làm ồn ở nơi công cộng!"

Nguyệt Triều Vũ ngoan ngoãn đặt con gà nhựa sang một bên, nó khoanh tròn tay lên thành xe, buồn thiu úp mặt vào tay, ấm ức thở dài thành tiếng.

Những người xung quanh thấy vậy không khỏi xót xa, mỗi người một câu mắng mỏ "người mẹ độc ác" nào đó:

"Có thế mà cũng cấm cản nó! Con mẹ này đúng là không ra gì!"

"Nếu là con dâu tao, tao đuổi ra khỏi nhà! Con bé ngoan thế kia mà lại khắt khe với nó!"

"Chắc là con mẹ ghẻ phải không?"

"Ác quá!"

"..."

Nguyệt Vân San bỏ toàn bộ những lời khó nghe đó ra khỏi tâm trí. Cô hài lòng xoa đầu con gái tán dương.

Trên thế gian này, không ai hiểu con bằng mẹ. Người ngoài rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài. Cái họ thấy đều là cái nhất thời trước mắt. Với những loại người như vậy, tốt nhất không nên để tâm đến làm gì.

Người ta nói, phụ nữ khi mang thai rất nhạy cảm. Nhưng đó là nói về người phụ nữ nào chứ chẳng phải cô. Ba năm ở trong tù, những lời kinh tởm hơn cô đã nghe đến chai lì rồi, chút lời này thì có là gì?

Trương Bảo Hà lắc lắc đầu, ngỏ lời góp ý: "Nhẹ nhàng mới dễ uốn, cứng quá lại dễ gãy!"

Nguyệt Vân San cười trừ, cô có cảm giác như ánh mắt của ông chú này chưa từng rời đi. Có điều, lại không xác định được ông ta đang nhìn con gái cô, hay là bụng cô? Nghĩ đến đây, Nguyệt Vân San vô thức chạm tay vào phần bụng to vượt mặt, vuốt ve trong nỗi bất an kỳ lạ.

Sau khi đạt được mục đích, ánh mắt Trương Bảo Hà hiện lên tia hào hứng phấn khởi. Tránh không để con mồi chạy mất, ông quay sang sạp hàng vừa vờ lựa đồ, vừa hỏi han thăm dò: "Nhìn con trẻ đẹp quá!"

"Đã mấy mụn con rồi?"

Nguyệt Vân San thật thà đáp: "Dạ, con đang mang bầu đứa thứ hai!"

"Mấy tháng rồi?"

"Hơn sáu tháng ạ!"

"Quá là tuyệt vời!"

Nguyệt Vân San tưởng Trương Bảo Hà đang khen mình, nên cũng chỉ cười cho có, chứ cũng chẳng lưu tâm cho lắm.

•••

Bên trong chiếc xe đỗ sát rìa đường, ngay cạnh gốc cây, Trương Bảo Hà vừa ngồi gác tay lên khung cửa, vừa phì phèo điếu thuốc lá đã cháy được phân nửa. Ông hướng cặp mắt như hổ đói rình mồi, ghim chặt vào hai mẹ con thai phụ đang từ trong siêu thị đi ra. Người mẹ đẩy xe chở hàng, đứa bé ngồi trong xe ôm hộp sữa ngậm ống hút hút ngon lành.

Hai mẹ con nhà nọ dừng lại bên cạnh chiếc xe hơi điện BAW màu xanh lam nhạt họa tiết những đám mây hồng ngọt ngào xinh xắn. Người mẹ cẩn thận xếp đồ vào trong cốp xe, sau đó ôm con gái đặt vào ghế phụ, một lúc sau thì trở ra và mang theo xe đẩy trả lại cho siêu thị.

Khóe môi ông cong lên, thích thú cười đểu.

Tìm được rồi, tác phẩm nghệ thuật mới của ta!

Chiếc xe hơi điện BAW xanh lam nhạt họa tiết mây hồng khởi động, chạy thẳng về phía trước. Chờ cho nó chạy đi xa được một đoạn, Trương Bảo Hà nhấn chân ga âm thầm đuổi theo sau.

Quả nhiên là tâm lý cẩn thận của phụ nữ khi mang bầu. Lúc chạy xe cũng phải vừa chậm vừa chắc, đúng là một cơ hội tốt.

Đến đoạn đường quen thuộc, Trương Bảo Hà đột nhiên vòng vào một con ngõ...

Kể từ khi gặp ông chú có một cái răng vàng đó, Nguyệt Vân San cứ cảm thấy bồn chồn bí bách. Linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, cô toan nhấn chân ga để đi nhanh hơn, nhưng hình ảnh người phụ nữ trong dáng vẻ kinh hãi tột cùng đứng chắn trước đầu xe hiện về, đã thức tỉnh tâm trí cô.

Nguyệt Vân San lắc lắc đầu tự nhủ, chắc do cô đang mang thai nên mới dễ bị suy diễn lung tung thôi. Cô không thể lặp lại sai lầm của ba năm trước!

Trông thấy phía trước có một bọc rác đen khá to bị vứt bừa bãi ngay đối diện mũi xe của mình, Nguyệt Vân San từ từ dừng xe.

Cô quay sang Nguyệt Triều Vũ, xoa đầu con bé rồi dặn dò: "Bibi, con ngồi đây đợi mẹ một nát nhé!"

Nguyệt Vân San ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyệt Vân San xoa đầu con bé thêm vài cái. Cô tháo đai an toàn, mở cửa bước xuống. Đứa bé trong bụng bỗng đạp mạnh vài cái, làm cô chau mày thở dốc. Nghĩ rằng việc thai nhi đạp bất chợt là điều hết sức bình thường, nên cô cũng không để tâm cho lắm.

Cô càng tiến lại gần cái bọc, nỗi căng thẳng vô hình trong lòng càng dâng lớn. Nhịp tim cô đập nhanh hơn, đứa bé đạp mạnh hơn, hơi thở cô trở nên nặng nề hơn...

Một mùi hương vô cùng khó ngửi l*иg xộc thẳng vào khoang mũi Nguyệt Vân San. Cô vội dùng tay bịt mũi, nín thở, nhưng cái mùi đó vẫn ám ảnh lấy cô.

Cái mùi này... Là mùi của xác chết?!

Nguyệt Vân San vừa bịt mùi, vừa toan nhấc cái bọc lên bằng hai đầu ngón tay. Nhưng vì trọng lượng nó khá nặng, nên cô buộc phải luồn cả bàn tay qua quai túi bóng để xách lên. Vừa mới xách bọc rác lên cao, đáy bọc lập tức rách toạc làm hai, thứ đựng bên trong theo đó mà rơi đầy xuống đất, có cái rơi cả vào chân cô.

Những khúc xương ống được chặt nhỏ bằng kích thước nhau xuất hiện các vết xanh tím rơi xuống, mùi thối càng thêm nồng nặc, khiến người ta muốn nôn ọe. Trong số những khúc xương đó, có hai bàn tay và bàn chân người bị chặt rời bằng xương bằng thịt...

Nguyệt Vân San kinh hãi trợn to hai mắt, vội vàng vứt cái bọc rỗng trong tay. Cô hoảng hốt lùi lại, chất dịch nhớt nhớt rơi xuống mu bàn chân cô, chảy xuống lòng bàn chân, dính chặt chân cô với đôi dép nhựa đang mang. Toàn thân cô ớn lạnh như bị đóng băng, da gà da vịt thi nhau nổi lên.

Trong lúc lùi lại, lưng Nguyệt Vân San vô tình va phải thứ gì đó cưng cứng, cô còn chưa định thần thì miệng cô đã bị đậy chặt bằng một miếng vải. Trước khi rơi vào hôn mê, cô run rẩy ngoái đầu nhìn lại. Đập vào mắt cô, là nụ cười biếи ŧɦái tà ác gắn một chiếc răng vàng sáng chói...

Cả người Nguyệt Vân San lả đi, Trương Bảo Hà dìu Nguyệt Vân San vào trong xe đang dựng bên trong con ngõ gần đó. Cẩn thận đặt cô nằm ở ghế sau, rồi mau chóng lái xe rời khỏi hiện trường.

Cả con xe của ông, đều được che kín bằng bạt, khiến người ngoài không thể nhìn ra xe thuộc hãng nào, và biển số là bao nhiêu.

Tận mắt trông thấy mẹ bị người đàn ông lạ mang đi mất, Nguyệt Triều Vũ cuống cuồng gào hét trong xe. Nhưng bốn cửa đã đóng kín, nó có gào to cách mấy cũng chẳng làm được gì.

Nó hoang mang quay ngang quay ngửa, đôi tay bé nhỏ cố giật đai an toàn ra nhưng không được. Dây đai thì quá kiên cố, còn nó lại quá nhỏ làm gì biết cách để tháo.

Nguyệt Triều Vũ vừa gào khóc, vừa bất lực dùng đôi tay nhỏ xíu đấm thùm thụp vào cửa kính dày kiên cố. Không gian trong xe dần trở nên ngột ngạt, sắc mặt nó càng lúc càng trở nên tái nhợt.

Trước khi nó lịm đi, cửa kính xe bên ghế lái bị ai dùng tay không ba đòn đấm nát. Người đó nhanh chóng mở cửa xe, xông vào tháo dây an toàn và bế nó ra khỏi xe.

Nguyệt Triều Vũ nằm úp trên bờ vai rộng vững chắc trong bộ vest đen sang trọng chỉnh tề. Hai mắt nó mơ màng khép lại, môi nhỏ mấp máy, sụt sịt nói nhỏ: "Mẹ... Mẹ..."

Trần Tú Chương mở cửa xuống xe, vội vàng chạy tới: "Thị trưởng, tay của anh..."

Bắc Huy Thành một chút cũng không quan tâm tới mu bàn tay đầy máu của mình, thậm chí còn bị mấy mảnh vụn cửa kính đâm trúng. Hắn vừa ôm đầu đứa bé trên vai xoa xoa, vừa quay sang Trần Tú Chương lạnh giọng quát: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì?"

"Mau gọi cấp cứu!"

Trần Tú Chương lúng túng lấy máy trong túi quần ra.

Bắc Huy Thành nói thêm: "Gọi cả cảnh sát nữa!"

"Cảnh sát?"

Bắc Huy Thành liếc mắt nhìn về phía trước đầu xe hơi điện. Những khúc xương nằm rải rác, nổi bật nhất là đôi bàn tay và đôi bàn chân người bị cắt rời nằm lẫn trong số đó.