Chương 6: Cái Giá Phải Trả Cho Sự Bình Yên⁠

Đã nhiều ngày trôi qua, Nguyệt Vân San sống trong tù ngày một héo mòn. Nào còn dung nhan của một cô giáo xinh đẹp thanh cao, mà chỉ còn lại một con đàn bà xấu xí với nước da sạm ngăm đen, quầng thâm như gấu trúc, mụn mọc khắp nơi vì ăn uống những đồ không đảm bảo vệ sinh.

Ngày, Nguyệt Vân San bị đám 6431 tìm đến làm phiền. Thấy cô chống đối, quyết tâm không sa chân vào vũng lầy tệ nạn, chúng liền lấy đó làm thú vui trong tù. Chúng thường xuyên hoặc là tiêm, hoặc là ép cô uống thuốc phiện, chúng muốn trông thấy dáng vẻ khi cô thực sự bị nghiện ra sao. Kể từ khi được đón nhận thuốc phiện vào cơ thể mỗi ngày, Nguyệt Vân San cảm thấy sức khỏe bản thân được cải thiện rõ rệt, đêm về ngủ cũng ngon hơn.

Kỳ lạ thay, hai ngày hôm nay đám 6341 không tìm tới làm phiền Nguyệt Vân San. Sự bình yên chưa từng có này, khiến cô thấp thỏm lo âu. Và, đêm nay, nỗi lo sợ trong cô cuối cùng cũng đã đến...

Nguyệt Vân San nằm co ro trong tấm chăn rách nát, cô dùng tay cấu lên đùi mình, vết này đau hơn vết trước. Nhưng cơ thể cô mỗi ngày đều nhận được một liều thuốc phiện đã quen, đột nhiên bị dừng thuốc làm cô có cố đến mấy cũng không ngăn được bản thân thôi thèm khát cái thứ gây hại đó. Tâm trạng cô lúc này hỗn tạp nhiễu loạn, không sao kiểm soát được. Cơ thể cô như có hàng vạn con kiến bò trên da, ngứa ngáy khó chịu, càng gãi càng chảy máu, càng gãi càng thêm khó chịu.

Nguyệt Vân San nghiến răng cắn chặt môi, cô vật vã lăn lộn trái phải, đôi tay quờ lên chạm vào da cổ gãi đến toác da chảy máu, mồ hôi rịn ướt đẫm trán và chân tóc. Bờ môi khô khốc hé mở, nhọc nhằn thở dốc từng hơi vừa dài vừa ngắt quãng.

Cô sắp phát điên rồi!

Bỗng tấm chăn Nguyệt Vân San đang đắp trên người bị ai lật lên, cô còn chưa kịp định thần thì đã thấy đôi chân mình bị ai tách mở thật lớn. Cô hoang mang mở to mắt muốn nhìn xem đó là ai, nhưng không gian lúc này tối đen như mực làm cô có cố cách mấy cũng vô dụng.

Kẻ đó móc tay xuống cạp quần Nguyệt Vân San, không nói một lời tụt xuống.

Nguyệt Vân San vừa bị cơn thèm thuốc dày vò, vừa bị tình cảnh này dọa sợ chết khϊếp. Cô theo bản năng giãy giụa quyết liệt, toan hét to để cầu cứu thì bị kẻ kia dùng tay bịt kín miệng.

Một giọng nói quen thuộc hằn học cất lên khe khẽ, trọng lực nặng nề đầy tính cảnh cáo: "Im mồm!"

"Là tao!"

1976?

Nguyệt Vân San bấu lấy tay của 1976 muốn gỡ khỏi miệng mình, thì bị 1976 vung tay vả thẳng vào mặt, vang một tiếng chát chói tai. Cô vừa ôm mặt, vừa không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nương theo cảm tính hướng mắt nhìn 1976 ngơ ngác.

Cô ấm ức cắn môi, khẽ hỏi: "Chị làm gì vậy?"

1976 không đáp, Nguyệt Vân San còn chưa kịp định thần thì đã phát hiện ra đang có vật thể hình trụ dài nóng như sắt nung tiến vào bên trong cơ thể.

1976 là phụ nữ cơ mà? Tại sao lại có cái thứ đó?

Cô đã hoảng càng thêm hoảng, vội vàng dùng sức muốn đẩy 1976 ra thì bị 1976 bắt chọn cả hai tay gom gọn lại một chỗ, sau đó kéo lên quá đầu ấn chặt xuống sàn không chế cô.

1976 đưa đẩy thắt lưng, đưa vật thể thừa thãi của mình khám phá bên trong huyệt động chật chội nóng bỏng. Sự ướŧ áŧ vấy đầy thân trụ dài, làm chị cảm thấy hưng phấn tột cùng. So với đứa năm xưa, so với đám nữ tù nhân chị từng chơi qua còn kí©h thí©ɧ hơn.

Chị dùng tay kia tháo bỏ từng khuy áo đầu của Nguyệt Vân San, vừa vành rộng cổ áo người phía dưới vừa thấp giọng hỏi: "Dễ chịu hơn chưa?"

Tuy cùng là phụ nữ, nhưng sức của Nguyệt Vân San lại thua xa 1976. Cô hoang mang hỏi: "Tại sao chị lại có cái đó?"

1976 cười nhạt, chị buông tay Nguyệt Vân San ra, rồi tự mình dùng cả hai tay xoa nắn cảm nhận sự đàn hồi của hai quả tuyết lê căng tròn đẫy đà: "Tao lưỡng tính!"

Nguyệt Vân San nắm cổ tay 1976 ra sức giật khỏi ngực mình, phía dưới chẳng ngừng bị xâm nhập mạnh mẽ làm cô không khỏi cảm thấy tủi hổ: "Một Chín Bảy Sáu! Chị ghét em thì cứ đánh mắng hành hạ em là được! Xin đừng sỉ nhục em như vậy!"

1976 ngậm vành tai Nguyệt Vân San, thì thầm vào tai cô: "Vặn loa bé thôi!"

"Để đám kia dậy, mày chết với tao!"

Nguyệt Vân San nào vì sự uy hϊếp của 1976 này mà cam chịu. Kể từ khi bước chân vào đây, chẳng có ngày nào cô được yên thân cả.

Cô đấm mạnh vào người 1976, ra sức vặn mình muốn thoát: "Một Chín Bảy Sáu, chị mau dừng lại đi!"

1976 không vui lẩm bẩm: "Không khóa mõm mày lại sớm muộn cũng có chuyện!"

Dứt lời, 1976 cúi xuống, bá đạo khóa kín môi Nguyệt Vân San. Chị vừa cắn nuốt môi cô, vừa tháo bỏ quần tù phục cô đang mặc. Thắt lưng chị chuyển động nhanh như vũ bão, từng nhịp từng nhịp thúc mạnh vào trong làm Nguyệt Vân San vô thức cất lên tiếng rên khe khẽ.

Nhân lúc Nguyệt Vân San hé môi để thở, 1976 nhanh như cắt luồn lưỡi vào trong cuốn lấy lưỡi cô vờn giỡn trêu đùa. Chị dùng tay chạm vào hạ thân cô sớm đã ướt nhẹp vì kí©ɧ ŧìиɧ, vuốt ve âu yếm.

Nguyệt Vân San ban đầu có chống cự, nhưng cô chợt nhận ra sự kí©h thí©ɧ của tìиɧ ɖu͙© đã làm dịu đi cơn thèm thuốc trong cô. Cô không còn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nữa, cũng như những tâm trạng bồn chồn bất an mất kiểm soát cũng đã tan biến hoàn toàn. Trong cô lúc này chỉ còn lại sự thỏa mãn cùng hưng phấn.

Nguyệt Vân San chủ động ôm lấy cổ 1976, duỗi dài lưỡi cùng lưỡi 1976 quấn quýt chơi đùa.

1976 cười nhạt, dùng tay vuốt ve mái đầu Nguyệt Vân San đang dần mọc tóc trở lại. Tuy râm râm ngứa ngáy, nhưng chẳng thể cản chị thôi ấn vào thật sâu bên trong cơ thể cô.

1976 rời khỏi môi Nguyệt Vân San, thấp giọng khẽ hỏi: "Tên gì?"

Nguyệt Vân San thoáng do dự, nhưng vẫn đáp: "Vân San ạ!"

"Vân San?"

"Tên hay!"

1976 nhổm mình quỳ đứng, ôm hai bên bắp đùi Nguyệt Vân San để cô quặp chân kẹp lấy thắt lưng mình. Chị vừa cởi bỏ áo tù phục mình đang mặc, vừa nói: "Đừng gọi mã số của tao. Gọi tên tao đi!"

"Vân Anh!"

Nguyệt Vân San khó hiểu hỏi: "Không phải chị rất ghét em sao?"

"Trước thì có, bây giờ thì không!"

"Mày chỉ cần ngoan ngoãn phục vụ tao, tao chống lưng cho mày!"

Nguyệt Vân San dù rất ghét phải dùng thân thể để thỏa thuận. Nhưng kể từ khi đặt chân vào cái xã hội thu nhỏ cá lớn nuốt cá bé này, thể diện và sự tự tôn đều là điều không cần thiết.

Cô còn gia đình ở nhà, cô còn cả tương lai, cô không thể vì sĩ diện hão mà để bản thân chết nhục chết khổ trong này mãi được!

Nguyệt Vân San gật đầu, miễn cưỡng đáp: "Em chỉ muốn được sống bình yên cho tới ngày ra tù, chị muốn em làm gì cũng được!"

Hoàng Vân Anh hài lòng cười, vỗ nhẹ má Nguyệt Vân San: "Chỉ cần tao còn cần mày, khi ấy mày được sống yên!"

Nguyệt Vân San thầm mong bản thân không bị chán ghét quá sớm. Cô không muốn ngày ngày bị dành mất đồ ăn, bị bắt nạt. Hơn hết đám người 6341 sẽ không buông tha cho cô, nếu cô chưa chính thức bị nghiện.

Cô thà làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© còn hơn trở thành một con nghiện thèm thuốc!

Nguyệt Vân San cắn chặt răng, cố ngăn tiếng rên muốn thoát khỏi miệng. Áo cô đang mặc bị Hoàng Vân Anh cởi bỏ ném gọn vào một góc. Hai người con gái lõα ɭồ trong bóng tối, cùng dẫn dắt nhau đọa lạc vào chốn nɧu͙© ɖu͙© thần tiên.

Nguyệt Vân San quỳ đứng, nằm úp lên bức tường. Còn Hoàng Vân Anh ôm lấy eo cô, từ phía sau thúc sâu từng nhịp. Chất lỏng trong suốt rơi đầy xuống đống chăn bầy nhầy như cái nùi giẻ, nhưng cũng chẳng ngăn được sự kí©ɧ ŧìиɧ của cả hai đang dâng trào đến đỉnh điểm.

Hoàng Vân Anh úp mặt vùi xuống hõm gáy Nguyệt Vân San hôn liếʍ, Nguyệt Vân San vội cản lại: "Đừng, như vậy sẽ lưu lại dấu vết mất!"

Nghe Nguyệt Vân San nói vậy cũng có lý, Hoàng Vân Anh rời môi khỏi gáy cô, ngẩng đầu mò tìm đến môi cô. Hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn cháy bỏng, đôi tay Hoàng Vân Anh mò lên phía trước xoa nắn nhào nặn ngực cô thỏa thích.

Hoàng Vân Anh xoay Nguyệt Vân San lại, để cô nằm sấp rạp xuống đống chăn bùi nhùi. Chị nâng mông cô vểnh lên cao, tay cầm nhục bổng vẩy nhẹ vài cái rồi kề đến trước cửa huyệt nhớp nháp.

Chị vừa ma sát lên xuống, vừa nói: "Có tao bảo kê, bọn con chó kia sẽ không dám lại gần mày."

"Vì mày cắn thuốc không ít, muốn cai hẳn cần phải kiên nhẫn."

"Thay vì cào cấu bản thân như vậy cứ để cái lz mày bị tao đâm ướt mỗi đêm còn hơn, vừa được sướиɠ vừa cai nghiện dễ dàng!"

Nguyệt Vân San không có lời nào để phản bác, cô nỉ non đáp: "Cảm ơn chị!"

Hoàng Vân Anh vỗ mông cô cái đét: "Cảm ơn gì tao?"

"Kể từ khi nhìn thấy hàng họ mày sau lớp tù phục bị ướt lúc giặt đồ, tao đã thèm được đâm mày muốn điên rồi!"

"..."

Nói rồi, Hoàng Vân Anh từ phía sau ấn sâu vào nơi tận cùng, vùi dập không hề thương tiếc. Tiếng da thịt vang lên, đánh thức đám tù nhân cùng phòng còn lại. Nhưng chúng chẳng dám hé răng ý kiến lấy nửa lời, mà chỉ biết im lặng giả mù giả điếc, coi như không nghe không thấy gì.

Bởi bọn họ trước kia cũng chẳng khác nào 1306. Tất cả đều đã từng trở thành tình nhân cho chị đại, và bị đá đít không thương tiếc sau khi chị đại tìm được thú vui mới.

Bọn họ tự hỏi, liệu tình nhân mới này của chị sẽ tồn tại được trong bao lâu?

•••

Cũng kể từ hôm đó, vị trí của Nguyệt Vân San trong phòng 13 cũng đã được thăng lên, xếp số 2 của phòng. Trên 5 người, dưới 1 người.

Cô được ngủ cạnh Hoàng Vân Anh, hưởng thụ chăn ấm gối êm, được ăn nhiều thức ăn ngon hơn mà không cần phải san sẻ gắp cho ai hay cung phụng ai.

Khi ở ngoài phòng giam, đám tù nhân phòng khác cũng phải nhìn cô bằng những ánh mắt dè chừng. Bọn 6431 đối với cô cũng vậy, chúng không còn tìm đến cô để ép cô dùng thuốc phiện nữa.

Nhiệm vụ dọn nhà vệ sinh của cô, Hoàng Vân Anh đã ra lệnh cho đám tù nhân thấp cổ bé họng tới dọn cho cô, chưa đầy nửa ngày đã xong việc, cô cũng không còn phải đến đó dọn dẹp nữa. Còn lệnh phạt phải mang cơm tới nhà vệ sinh ăn, cũng là nhờ Hoàng Vân Anh ra mặt nói với quản giáo Lê Ánh Thi, cô mới được trở về phòng giam ăn cùng với mọi người.

Đổi lại sự bình yên đó, cô đã trở thành một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho Hoàng Vân Anh thỏa mãn mỗi khi đêm xuống. Lúc đầu là mỗi đêm, sau dần là bất cứ nơi đâu khi chỉ cần có cơ hội.

Trong phòng tắm được đóng kín, Nguyệt Vân San một thân lõa thể nửa quỳ nửa ngồi cầm vật thể hình trụ dài mọc ở giữa hai chân Hoàng Vân Anh, cô há to miệng chậm rãi ngậm lấy nó. Tay kia cô đưa ngón trỏ và giữa vào huyệt động của chị, chậm rãi đút vào rút ra.

Chất lỏng trong suốt chảy dọc những ngón tay Nguyệt Vân San, lướt qua lòng bàn tay, chảy thẳng xuống cẳng tay, ngưng tụ tại cùi trỏ rồi nặng nề rơi từng giọt xuống sàn, hòa cùng dòng nước từ vòi hoa sen chảy xuống ống cống gần đó.

Cô nắm vật thể hình trụ dài, âu yếm vuốt lên trượt xuống liên hồi, đồng thời áp môi liếʍ dọc thân trụ từ trên xuống dưới, mày mò tìm đến huyệt động non mềm đang co giật chẳng ngừng.

Hoàng Vân Anh sung sướиɠ trợn ngược mắt nhìn lên trần nhà, đôi chân chị run rẩy như sắp ngã quỵ. Chị khổ sở mím môi, cố ngăn tiếng rên sắp thoát khỏi cửa miệng. Nước từ bên trong hạ thân chị tuôn trào như suối chảy, tất cả đều được Nguyệt Vân San nuốt sạch xuống dạ dày.

Nguyệt Vân San vừa nắm nhục bổng Hoàng Vân Anh trượt lên trượt xuống, vừa đưa lưỡi vào sâu bên trong huyệt động chị, thò ra thụt vào, lướt đầu lưỡi nóng ấm vét quanh viền ngoài.

Hoàng Vân Anh kích động buột miệng phát ra tiếng rên khe khẽ: "Ah~ Vân San..."

"Tao yêu mày chết mất!"

"Nữa đi! Nữa đi! A~ a~ a~~..."

Chị bấu tay vào hai bên ngực mình tự mình xoa bóp an ủi, thắt lưng cô run rẩy chủ động ma sát với môi Nguyệt Vân San: "Vân San... Ah~... Vân San... Tuyệt lắm ah~~ ah~~~..."

Nước từ vòi hoa sen rơi xuống, làm ướt toàn thân Nguyệt Vân San. Tuy cô đã xuống sắc đi không ít, tuy tóc cô bây giờ mới mọc được một ít nhưng so với đám tù nhân khác vẫn có nhiều phần nhỉnh hơn.

Hoàng Vân Anh đặt tay lêи đỉиɦ đầu Nguyệt Vân San xoa xoa mái tóc xấu xí của cô, chị chẹp miệng lắc đầu tiếc nuối: "Nếu biết có ngày tao mê mày như vậy, tao đã không để con chó kia làm vậy với bộ tóc của mày!"

Nguyệt Vân San lắc đầu: "Chuyện qua rồi thì thôi!"

Nói rồi, cô nuốt chọn vật đang cầm trong tay. Mυ"ŧ vào nhả ra, vang lên tiếng chùn chụt nóng bỏng ám muội.

Hoàng Vân Anh đứng dựa lưng vào cửa, ngửa cao đầu, hai mắt nhắm hờ lại, nhoẻn môi cười sướиɠ vui: "A~ Vân San, nuốt sâu hơn đi!"

Nguyệt Vân San trợn ngược mắt nôn khan vì bị chạm vào thanh phế quản, nhưng cô vẫn cố gắng chiều theo ý Hoàng Vân Anh.

Hoàng Vân Anh ôm hai bên đầu Nguyệt Vân San, dùng lực đẩy ra ấn vào mạnh mẽ. Chị đưa đẩy thắt lưng, đâm mạnh vào cổ họng cô liên tục không biết mệt, mặc Nguyệt Vân San đau đớn nhíu mày, mặc nước bọt trào hẳn xuống cần cằm cô.

Chị vui sướиɠ nhìn chất lỏng trắng đυ.c mình vừa xả đầy miệng Nguyệt Vân San, chị vỗ vỗ má cô, nói: "Nuốt đi!"

Dù rất không muốn, nhưng Nguyệt Vân San vẫn miễn cưỡng làm theo. Nuốt ực một cái, cái vị tanh tanh làm cô nhíu mày vì khó chịu. Nhưng cô buộc phải che giấu đi điều đó, vờ tỏ ra thật hạnh phúc, cô há miệng thè lưỡi chứng minh cho Hoàng Vân Anh thấy cô đã ăn sạch thứ của chị.

Hoàng Vân Anh vô cùng vui vẻ, chị nửa quỳ nửa ngồi đối diện Nguyệt Vân San ôm lấy hai bên đầu cô, rồi áp môi lên môi cô. Hai người vừa nhìn nhau đắm đuối, vừa quấn quýt đôi đầu lưỡi ở giữa không trung.

Chị ngồi bệt, dựa hẳn lưng vào cửa. Còn Nguyệt Vân San thì nhón chân, dè dặt ngồi xuống mặt chị, hai tay chống lên cánh cửa để giữ thăng bằng. Hoàng Vân Anh thè dài lưỡi, dịu dàng lướt lên lướt lên liếʍ láp huyệt động đỏ hồng ươn ướt.

Hoàng Vân Anh đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong huyệt động, thò ra thụt vào, bức Nguyệt Vân San phải dùng hai tay ôm miệng cố ngăn lại âm thanh sắp vọt khỏi miệng. Thắt lưng Nguyệt Vân San uốn éo trong vô thức, tự mình ma sát hạ thân với miệng chị.

Thời gian qua, hễ mỗi khi cô bị giày vò bởi thèm thuốc cô lại tìm đến chị, cùng chị tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời của tìиɧ ɖu͙©. Sau nhiều ngày nỗ lực, cuối cùng cô cũng chính thức cai hẳn cơn nghiện vừa mới hình thành. Điều đó đối với cô như đạt được thành tựu lớn lao, khiến cô vô cùng vui mừng mà nhào vào lòng ôm chị thật chặt.

Và tuyệt hơn là, chị cũng ôm đáp lại cô!

Nhiều ngày được chị chiều chuộng đã quen, cơ thể cô sớm đã phụ thuộc vào chị. Mỗi nụ hôn, mỗi cái động chạm đều khiến cơ thể cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Mỗi lần được chị đưa vào, cô lại cảm thấy như đang được an ủi vỗ về, vừa sướиɠ vui vừa lo sợ.

Cô sợ một ngày nào đó chị chán cô rồi, cô sẽ trở lại quãng thời gian địa ngục đó.

Nghĩ đến đấy, hai mắt Nguyệt Vân San vùi sâu trong làn nước mỏng trong suốt. Cô úp mặt vào cửa, hai tay vẫn cố bịt miệng mình, bờ vai cô vô thức run lên bần bật.

Nhận thấy Nguyệt Vân San có điểm khác lạ, Hoàng Vân Anh đang liếʍ láp ngon lành cũng phải dừng lại. Chị kéo cô trượt mông từ trên mặt, ngã ngồi xuống lòng mình: "Sao thế?"

Nguyệt Vân San gạt nhanh dòng nước mắt vừa rơi, cô lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là dạo gần đây em thấy em có chút nhạy cảm hơn so với mọi khi."

"Nhiều khi vui buồn thất thường, không kiểm soát được bản thân."

Hoàng Vân Anh áp tay lên gò má thô sạm của cô, áp môi hôn lên trán cô, nói: "Có phải mày đang sợ tao sẽ chán mày không?"

Dù lời chị nói đúng, nhưng Nguyệt Vân San vẫn ngậm miệng im bặt. Cô không từ chối, cũng chẳng thừa nhận, lảng mắt nhìn đi nơi khác.

Hoàng Vân Anh vỗ vỗ mông Nguyệt Vân San ra hiệu, Nguyệt Vân San hiểu ý nhấc mông mình lên cao. Chị cạ đỉnh đầu tròn xoe nhẵn bóng vào huyệt động đang chẳng ngừng co rút vài cái, rồi không nói một lời cứ thế xuyên thẳng vào trong, đôi bên sáp nhập lại thành một, khít khao không một khe hở.

Nguyệt Vân San chống hai tay ra sau, ngửa cao cổ đón nhận tia nước lạnh từ vòi sen dội xuống, ngực cô ưỡn cao để hai đóa tuyết lê rung lắc theo nhịp điệu.

Cái thứ vừa trắng vừa tròn đung đưa ngay trước mắt, thu hút sự chú ý của Hoàng Vân Anh, kí©h thí©ɧ chị càng thêm rạo rực. Chị nhào tới ôm lấy Nguyệt Vân San, một bên dùng tay nắn bóp cảm nhận, một bên dùng môi lưỡi thăm dò, phía dưới không khi nào thôi thúc thật mạnh.

Hoàng Vân Anh úp bàn tay còn lại chạm vào nơi hai người giao hợp, day day, kích huyệt động phun ra nhiều nước hơn: "Vân San, tao từng bị phản bội!"

"Tao không muốn bị phản bội thêm một lần nào nữa!"

Nguyệt Vân San mơ màng hé mắt nhìn gương mặt man mác buồn của Hoàng Vân Anh, hai má cô ửng hồng vì kí©ɧ ŧìиɧ. Cô ôm lấy hai bên mặt chị, chủ động hôn lên môi chị: "Chị sẽ không chán ghét em chứ?"

"Chỉ cần trong lòng mày có tao!"

"Chỉ cần chị không chán ghét em, em sẽ không phản bội chị!"

"Bất kể hiện tại hay sau này?"

"Vâng!"

"Nếu mày dám phản bội tao, tao sẽ cho mày sống không bằng chết!"

"Vâng!"

Hoàng Vân Anh ôm lấy thắt lưng Nguyệt Vân San, chị áp ngực mình lên ngực cô, bốn đóa tuyết lê căng tròn đẫy đà cọ sát lẫn nhau trong những cú nhấp nhô mạnh bạo. Cô nhún nhảy bên trên chị, cùng chị dây dưa môi lưỡi cho đến khi giờ tắm kết thúc.

Bước ra khỏi phòng tắm, Hoàng Vân Anh thân là phụ nữ nhưng tính cách, phong thái lại chẳng khác đàn ông. Chị bế Nguyệt Vân San trên tay, bước đi vững vàng cứ thế lướt qua đám tù nhân khác để trở về phòng giam, để cô an tâm gục mặt vào vai chị ngủ thϊếp đi sau một hồi vận động quá sức.

Đám tù nhân nữ ở đây, có ai mà không biết 1976 là người lưỡng tính, có thể thỏa thích quan hệ với bất cứ người đàn ông hay phụ nữ nào nếu như chị muốn!

•••

Mọi người xung quanh ai lấy cũng đều tập thể dục nghiêm túc, duy chỉ có Nguyệt Vân San càng lúc càng hời hợt, õng ẹo như tiểu thư yếu đuối mảnh mai được chiều chuộng quen thân.

Nguyệt Vân San cố gắng tập thể dục cho đàng hoàng, tránh bị quản giáo trông thấy mà ngứa mắt. Hôm nay, tiết trời mát mẻ dễ chịu là vậy, nhưng toàn thân cô đổ đầy mồ hôi đến ướt nhẹp.

Tai cô bỗng ù đi, tiếng nhạc đột nhiên bị biến dạng khiến cô càng nghe càng thêm nhức đầu. Tầm nhìn cô tự dưng trở nên loang nhão mờ ảo, cô nhắm chặt mắt lắc lắc đầu cố chấn chỉnh bản thân nhưng ngay khi cô vừa mở mắt, mọi thứ xung quanh lập tức tối sầm. Cả người cô lả đi, nặng nề đổ rạp xuống đất, nằm im bất động.

Tiếng còi vang lên chói tai, buổi thể dục cũng vì thế mà bị gián đoạn. Quản giáo Lê Ánh Thi đi đến đâu, đám tù nhân chủ động dạt sang hai bên nhường đường đến đấy.

Quản giáo Lê Ánh Thi từ trên cao nhìn xuống 1306 đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, cô gằn giọng nói: "Một Ba Không Sáu! Đứng dậy!"

Hoàng Vân Anh từ trong đám đông đi nhanh tới chỗ Nguyệt Vân San, chị ngồi xuống chạm tay vào trán cô kiểm tra rồi ngẩng đầu nhìn quản giáo Lê Ánh Thi: "Thưa bà, con này bị sốt rồi ạ!"

Quản giáo Lê Ánh Thi không vui hừ lạnh: "Xem nó có phải đang giả vờ hay không!"

Hoàng Vân Anh vỗ bôm bốp vào mặt Nguyệt Vân San liên tiếp vài cái. Chỉ thấy má cô đỏ lên, in rõ năm ngón tay chứ không có bất cứ biểu hiện cho thấy cô đang giả vờ nào khác.

Quản giáo Lê Ánh Thi chắp tay sau lưng, cô lạnh lùng quay ngoắt người rời đi: "Một Chín Bảy Sáu, giao cho cô!"

Hoàng Vân Anh cung kính đáp lời: "Vâng, thưa bà!"

Ngay trước mắt bao người, chị nhẹ nhàng nhấc bổng Nguyệt Vân San bế vững vàng trên tay rồi đưa cô rời đi một mạch.

Quản giáo Lê Ánh Thi hắng giọng: "Những người khác, tiếp tục!"

Tiếng nhạc lại được phát lên, đám tù nhân trở về vị trí, tiếp tục làm động tác chân tay hoàn thành nốt bài tập thể dục, đón chào một ngày mới.

•••

Nguyệt Vân San mở mắt ngước nhìn trần nhà, khung cảnh quen thuộc đến ám ảnh này khiến cô giật mình hoảng hốt, vội vàng nâng người toan ngồi bật dậy thì ai đó đã ôm lấy người cô, ấn cô nằm xuống trở lại.

Sau khi nhận ra đó là ai, cô buột miệng thở dài, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn một chút. Cô không muốn gặp lại người đàn ông đó một chút nào!

Cô hỏi: "Chị Vân Anh?"

Hoàng Vân Anh chạm tay vào bụng Nguyệt Vân San vỗ vỗ nhẹ nhàng: "Mày nằm nghỉ đi, đừng để ảnh hưởng đến đứa bé!"

Nguyệt Vân San kinh ngạc mở to mắt, cô ôm lấy bụng mình, sợ rằng bản thân vừa nghe nhầm lập tức hỏi lại: "Đứa bé?"

"Đứa bé nào cơ?"

"Mày bầu được một tháng rồi!"

Một tháng?

Đúng thời gian cô mới vào tù?

Cô bị nhiều tên cưỡng bức như vậy, làm sao biết được đứa bé này là con của ai?

Nguyệt Vân San chết lặng nằm bất động trên giường. Cô ngước mắt nhìn trần nhà, tầm nhìn vô định xa xôi, vô hồn trống rỗng. Cô đặt tay lên bụng, vuốt ve âu yếm theo bản năng của một người sắp được làm mẹ.

Cô mấp máy môi, thều thào nói nhỏ: "Chị, em muốn bỏ nó!"

Hoàng Vân Anh lập tức vung tay tát vào một bên mặt vẫn còn sưng đỏ của Nguyệt Vân San làm cô giật bắn mình, bất giác áp tay bưng bên má nóng rát.

Trước cái nhìn hoang mang đầy chất vấn của cô, chị quát: "Mày dám lấy mạng nó, tao lấy luôn cái mạng chó của mày!"

Nguyệt Vân San hai mắt ầng ậng nước, cô ấm ức nói nhỏ: "Em không muốn sinh ra nó!"

"Nó sẽ làm em nhớ lại những ký ức đó mất!"

Hoàng Vân Anh thô bạo bóp mạnh cằm Nguyệt Vân San, hai mắt chị trợn trừng, hằn cả gân đỏ chằng chịt: "Mày gϊếŧ hai mạng người chưa đủ, còn muốn gϊếŧ thêm một mạng nữa?"

Nguyệt Vân San sững sờ nhìn Hoàng Vân Anh: "Hai mạng người?"

"Ngày hôm đó, mày gây tai nạn không phải chết một người, mà là một xác hai mạng!"

"Một xác hai mạng?"

"Vợ của thị trưởng của khi đó đang mang thai được một tháng!"

"Vợ của thị trưởng của khi đó đang mang thai được một tháng!"

"Vợ của thị trưởng của khi đó đang mang thai được một tháng!"

"Vợ của thị trưởng của khi đó đang mang thai được một tháng!"

Câu nói đó của Hoàng Vân Anh như cuốn phim bị hỏng, phát đi phát lại trong tâm trí Nguyệt Vân San, ép cô phải ghi nhớ bằng được tội trạng của mình có bao nhiêu nặng nhẹ.

Không chỉ là mạng của vợ thị trưởng, mà còn có cả mạng của con thị trưởng?

Hoàng Vân Anh vỗ vỗ vào má Nguyệt Vân San: "Mày không chỉ phải sinh nó ra, còn phải yêu thương chăm sóc nó cho tử tế!"

"Tao cũng đã cᏂị©Ꮒ mày, đéo biết nó có phải con tao hay không nó vẫn là con của tao. Con của tao mà có mệnh hệ gì, tao cho mày sống nhục như một con chó!"

"Con Vân Anh này nói được làm được! Đừng bao giờ chọc điên tao!"