Chương 1

Sân thượng trường Đại học Nguyễn Phí - một ngôi trường danh tiếng phất ở thành phố Thành Hà, có một nhóm sinh viên năm hai đang bắt nạt một nữ sinh khác tên Bạch Y. Bọn chúng toàn Alpha, Beta đang xô đẩy, giật tóc, mắng mỏ mặc cho những lời van xin của nàng.

"Xin...xin tha cho tôi. Đừng đánh tôi mà."

Đô Vi - một nữ Alpha kiêu căng cầm đầu đám bắt nạt nghe vậy thì cười cợt nàng.

"Tha cho mày hả? Không có đâu. Ai bảo con đỗ nghèo khỉ như mày học xuất sắc quá làm gì. Bọn tao không thích ai vượt mặt."

"Và cái đầu tóc trắng, mắt đỏ của mày cũng quái dị. Đồ quái dị."

Đô Vi và đám bắt nạt cười cợt và giật tóc, gất nước vào Bạch Y, đánh đập nàng thậm tệ. Nàng cũng chỉ biết nằm yên chịu trận vì phản kháng lại bọn chúng là hoàn toàn vô ích. Nàng rất đau. Chẳng biết Bạch Y nàng đã làm gì mà phải chịu hinh phạt nặng nề này? Nghèo thì sao chứ có hại ai đâu? Số nàng kiếp này cũng quá thảm rồi.

Trong lúc mơ hồ sắp ngất, Bạch Y nghe thấy một giọng nữ cáu gắt vang bên tai rồi không nghe gì nữa vì nàng đã ngất xỉu do quá đau.

"Mẹ kiếp. Đám tiểu quỷ bọn bây lại bắt nạt ai nữa vậy? Thả ra mau."

Đô Vi nghe giọng nói giận dữ, sắc lạnh của nữ phía sau liền quay lại. Cả bọn hoảng hốt vì đó là cô Hoắc Diệp - một nữ Enigma kì lạ, nổi tiếng nghiêm khắc khiến ai cũng sợ, ai cũng nể. Bọn chúng cũng rất sợ cô, thấy cô cả đám đã run rẩy vội nói.

"Chúng em tập võ thôi cô. Đùa cả thôi."

"Đùa không vui đâu. Mong về viết kiểm điểm cho tôi."

Bọn chúng nghe vậy liền sợ hãi chạy đi ngay. Hoắc Diệp thấy chúng đã đi thì đến kiểm tra Bạch Y.

"Beta này thương tích khá nặng, phải cấp cứu gấp."

Hoắc Diệp vội bế Bạch Y lên, lái xe đưa nàng đến bệnh viện gần nhất ngay lập tức. Mai là vẫn còn kịp. Sau khi sắp xếp cho Bạch Y bị thương được cấp cứu, Hoắc Diệp nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ nghỉ trưa ở trường nên về Hoắc Thị kiểm tra một số hoạt động của công ty rồi ăn trưa.

Ăn trưa xong với bạn, Hoắc Diệp nhớ đến Beta bị thương lúc này không biết giờ ra sao nên cô đã mua một ít cháu gà đến bệnh viện thăm nàng. Vào bệnh viện thỏi bác sĩ trực ca đã cấp cứu cho nàng thì cô được biết nàng đã qua cơn nguy kịch và đã được chuyển đến phòng bệnh để nghỉ ngơi rồi.

Hoắc Diệp nhìn quanh bên ngoài phòng bệnh rồi thắc mắc hỏi.

"Gia đình của cô ấy đâu, sao không có ai đến?."

"Thưa cô Diệp, Bạch Y vốn là trẻ mồ côi được bà Lâm Lan nuôi dưỡng. Bà ấy mất cách đây một năm."

Hoắc Diệp nghe vậy thì trầm tư một lúc rồi bảo.

"Vất vả cho bác sĩ rồi. Đi làm việc khác đi. Em ấy để tôi lo."

"Không có gì đâu cô Diệp, cứu người nhà Hoắc là vinh dự cho bệnh viện chúng tôi."

Bác sĩ nói rồi liền rời đi. Hoắc Diệp nhẹ nhàng đẩy cửa vào ngồi bên cạnh Bạch Y, nhìn cô gái nhỏ đáng thương.

Một lúc sau, Bạch Y tỉnh lại. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi.

"Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"

Hoắc Diệp thấy Bạch Y tỉnh thì giải thích.

"Đây là bệnh viện. Tôi đã mang em vào đây. Em cũng may lắm đó, gãy hai xương sườn,gãi tay, bàn chân trái bị gãy hai ngón và thương tích đầy mình mà vẫn sống."

Bạch Y ngơ ngác một chút rồi cũng từ từ bình tĩnh lại. Nàng đã hiểu sơ sơ mọi chuyện rồi. Nàng hỏi Hoắc Diệp.

"Cảm ơn cô đã cứu em. Cô là ai vậy?"

"À, tôi quên giới thiệu. Tôi là Hoắc Diệp, giáo viên dậy Sinh học của trường em."

"Là cô giáo Enigma mới chuyển đến một năm trước sao?"

"Ừ. Em đừng hỏi nhiều nữa. Ăn chút cháo cho lại sức."

Bạch Y run rẩy nhận lấy tô cháu của Hoắc Diệp rồi ăn từng chút. Tâm trạng nàng cũng vui vẻ hơn. Nàng nói.

"Em nghe nói cô có ve nghiêm khắc nhưng bây giờ cô lại ấm áp đến lạ."

Hoắc Diệp nghe vậy chỉ mỉm cười nhẹ nói.

"Không nghiêm sao trị được tiểu quỷ. Em đừng bận tâm."

Bạch Y khẽ gật đầu. Nàng vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt làm Hoắc Diệp ngạc nhiên. Cô hỏi.

"Sao vậy."

"Không có gì đâu cô. Em chỉ hạnh phúc vì có người lại giúp em, đối xử với em như một con người thôi. Bọn chúng đều cho em là quái dị vì màu tóc trắng, mắt đỏ không thay đổi được của em."

Hoắc Diệp giờ mới chú ý tóc và màu mắt của nàng có chút kì lạ nhưng cô không bận tâm lắm mà còn thấy đẹp nữa. Cô vụt miệng nói.

"Thỏ con đáng yêu quá!"

Dù Hoắc Diệp noi rất nhỏ nhưng Bạch Y vẫn nghe được loáng thoáng liền hỏi lại.

"Cô mới nói gì vậy ạ?"

"Nhìn màu mắt và tóc em giống như một con thỏ quá. Rất đáng yêu," Hoắc Diệp giật mình lúng túng nói.

Lần đầu có người không ghét nàng mà còn khen nàng khiến Bạch Y bối rối. Hoắc Diệp thấy nàng như vậy thì cũng vui hơn vì cô học trò này đã vui vẻ tươi cười.

"Nhìn em cười đáng yêu lắm đó. Em đang sống một mình sao?"

"Vâng. Người thân em mất cả rồi."

Hoắc Diệp cũng đã biết rồi, cô ngầm nghĩ một chút rồi đề nghị.

"Vậy em qua ở cùng tôi đi."

Bạch Y nghe vậy rất bối rối và ngạc nhiên trong giây lát rồi vội từ chối.

"Không, vậy phiền cô quá."

"Không sao, tôi ở một mình. Em qua ở với tôi cho vui."

Bạch Y suy nghĩ rât lâu rồi cũng gật đầu đồng ý. Hoắc Diệp xoa đầu nàng rồi nói.

"Nghỉ ngơi đi, chiều tối qua đón em."

"Vâng."

"Vậy nghỉ ngơi cho tốt đi, thỏ con."

Hoắc Diệp nói xong thì rời đi ngay. Bạch Y được gọi là thỏ con liền đỏ mặt nhưng vẫn nghe lời cô mà nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi dạy xong, cũng đã 5 giờ 30 phút, Hoắc Diệp đến bệnh viện để đón Bạch Y về nhà. Vừa vào phòng bệnh Hoắc Diệp đã bảo.

"Thỏ con chuẩn bị về nhà mới thôi."

Bạch Y gật đầu. Nàng để Hoắc Diệp dìu đi. Cả hai nhanh chóng về lại biệt thư riêng của Hoắc Diệp. Căn nhà rất rộng làm Bạch Y thích thú.

"Nó lớn quá. Một giáo viên trẻ có thể mua được sao?"

"Không chắc. Nghề giáo viên là đam mê của tôi còn công việc chính là chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị. Biệt thự này là tiền tôi thu được từ công ty đấy."

Bạch Y ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm nhiều. Hai người tắm rủa rồi cùng nhau ăn tối. Bạch Y rất hạnh phút vì có người vẫn chịu cho nàng sống cùng và chăm sóc cho nàng như một thành viên gia đình.