Chương 2

Sau một tháng nghỉ ngơi, Bạch Y đã hoàn toàn khỏe mạnh. Hai cô trò trở nên thân thiết hơn rất nhiều và nàng đã chấp nhận cuộc sống hiện tại vui vẻ bên cạnh cô rồi. Trong những ngày nghỉ, Hoắc Diệp vẫn dạy kèm thêm cho Bạch Y, nên nàng hoàn toàn nắm được số kiến thức có thể mất trong thời gian nghỉ học. Hôm nay là ngày đầu tiên đi lại, nhưng nàng cứ trốn tránh không muốn đi học. Hoắc Diệp ôm nàng an ủi. Cô nói: "Ai bắt nạt em cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp giải quyết chúng. Thỏ con đừng sợ." "Em vẫn sợ lắm. Em không muốn đi." Hoắc Diệp vỗ về an ủi Bạch Y rồi cở sợi dây chuyền có hình mặt trăng huyết cô hay luôn đeo lên cổ cho nàng. "Tặng em, không ai làm hại em được đâu." Bạch Y bị Hoắc Diệp thuyết phục nên cùng theo cô đến trường. Cô đưa nàng về lớp rồi mới đi dạy. Đám bắt nạt thấy Bạch Y trở lại rất khó chịu. Chúng lại muốn bắt nạt nàng tiếp nhưng vừa thấy dây chuyền của cô Hoắc Diệp trên cổ Bạch Y không dám bắt nạt luôn. Cứ vậy, buổi học trôi qua trong yên bình. Đến giờ trưa, Bạch Y xếp sách vở vào cặp thì Đô Vi đi ngang giỡ trò chọc nàng. Cô ta đưa tay hất đổ bình nước của nàng nhưng nàng không bận tâm, không phản kháng chỉ nhặt mảng vở rồi bỏ đi. Đô Vi thấy mình bị bơ thì cay lắm. Muốn đánh cho nàng một trận nhưng chưa kịp ra tay đã bị Hoắc Diệp phát hiện ra. Cô lạnh lùng hỏi: "Trò Vi, em định làm gì với Bạch Y vậy?" "Không có gì đâu cô. Phủi bụi trên tóc cậu ấy thôi." - Đô Vi lúng túng đáp. Hoắc Diệp không bận tâm hừ một tiếng như doạ nạt rồi kéo Bạch Y đi ngay. Hai người ra ngoài ăn trưa rồi về lại phòng giáo viên tiếng của cô. Diện tích trường rất rộng nên mỗi giáo viên đều có một phòng làm việc và nghỉ ngơi riêng đầy tiện nghi. Cả hai vào phòng rồi Hoặc Diệp liền hỏi: "Buổi sáng em học thế nào, thỏ con? Có bị chúng bắt nạt không?" "Dạ không. Sáng nay rất yên bình. Chị đừng lo." "Vậy là được." Hoắc Diệp vừa nói vừa giơ tay lên về phía trước hướng về phía Bạch Y. Nàng cũng hiểu ý mà vui vẻ sà vào lòng cô rồi càu nhàu. "Lớn rồi mà cứ làm nũng đòi em thưởng hoài." "Tôi làm việc cả buổi sáng cũng nên được thưởng chứ với lại em đáng yêu quá nên tôi muốn được em thưởng." Bạch Y hết nổi được luôn. Nàng ngoan ngoãn ngồi yên để Hoắc Diệp ôm ấp, cưng nựng môi mă mềm mại của nàng. "Tôi muốn cắn má em. Chúng mềm mại quá." Hoắc Diệp vừa nói vừa đưa miệng lại gần má nàng làm nàng hốt hoảng nhưng cô không hề cắn mà chỉ thơm hai má nàng khiến nàng đỏ mặt, ngại ngùng rồi thì thầm. "Đùa thỏ con thôi, tôi chưa muốn ăn thịt thỏ nên em đừng sợ. Tôi mệt rồi, chúng ta nghỉ trưa thôi." Bạch Y gật đầu rồi cả hai cùng nằm lên cái giường nhỏ cả hai ngồi nãy giờ. Cô vỗ về nàng một lúc cả hai đã ngủ say. Cả hai ngủ đến sát giờ học mới bật dậy, vội vàng chỉnh trang lại quần áo. Trước khi đi, Hoắc Diệp vẫn không quên nựng má Bạch Y một chút khiến nàng đỏ mặt. "Đừng nựng má nữa mà. Chị không định đi dạy luôn sao?" "Đi liền nè, em cũng về lớp đi." Hai người tạm biệt nhau rồi vội vã về lớp và có một buổi học chiều đầy bổ ý. Tan học, cả hai gặp nhau như đã hẹn để cùng về nhà. Trong lúc lên xe, Bạch Y cứ bồn chồn không yên. Vùng từ vai ra sau gáy cứ ê ẩm, nóng bừng như muốn nổ tung khiến nàng phát bực. Hoắc Diệp thấy thỏ con hơi lạ liền hỏi nàng. "Thỏ con có vẻ bực bội ai gây chuyện với em sao?" "Dạ không. Vùng từ vai ra sau gáy cổ ê ẩm, nóng bừng như muốn nổ tung khiến em khó chịu thôi." "Ra vậy. Mai tôi sẽ đưa em đi kiểm tra." Bạch Y khẽ gật đầu. Hoắc Diệp nhanh chóng lái xe về nhà nhanh cho Bạch Y ăn uống, nghỉ ngơi. Ăn uống, học bài xong xuôi mà tâm trạng của Bạch Y cũng chẳng khá hơn. Cô liền lại gần rủ nàng. "Thỏ con đi ngắm biển đêm không? Trong em khó chịu lắm." "Dạ được." Cả hai nhanh chóng lái xe đi ngắm biển đêm. Vừa đi xe vừa nhắm cảnh thành phố về đêm khiến nàng vui vẻ hơn nhưng vẫn còn ê ẩm lắm. Đã đến nơi, cả hai đi dạo cùng ngắm cảnh biển về đêm. Cảnh biển đêm đẹp và mát mẻ đến lạ. Cả hai đang đi thì cơ thể Bạch Y nóng bức lạ thường, hơi thở dồn dập, mặt mày đỏ ửng. Nàng vội kéo Hoắc Diệp lại. Cô nhìn sang thấy nàng như thế, vội vàng mang nàng về, giúp nàng nới lỏng quần áo cho bớt nóng. Hoắc Diệp nhìn Bạch Y mà bối rối, không biết làm sao. Nàng nằm cũng chẳng yên, cứ bám lấy cô không buông còn cắn vào cổ cô nữa. Hoắc Diệp cố gỡ nàng ra để nàng nằm yên trên ghế sau rồi cấp tốc đưa nàng đến bệnh viện gần nhất. Vào đến bệnh viện, bác sĩ trực ca đêm liền đưa nàng vào phòng bệnh nhanh chóng tiêm cho nàng một liều thuốc ức chế kì phát tình của Omega. Nàng được tiêm thuốc cũng đã dần bình tĩnh lại và ngủ say vì mệt mỏi. Hoắc Diệp lo lắng hỏi. "Em ấy đã ổn chưa, bác sĩ?" "Đã ổn rồi thưa cô. Em ấy phát tình trong lần đầu phân hoá thành Omega cấp S. Cô đừng lo quá." Hoắc Diệp nghe vậy cũng an tâm hơn. Cô đi theo bác sĩ để vệ sinh, thoa thuốc lên vết cắn trên cổ rồi lại về phòng bệnh trông chừng bé thỏ con đang ngủ say. Ngắm nàng ngủ rồi cô cũng thϊếp đi lúc nào không hay.