Chương 1

Tôi là một người mập mạp, tôi không muốn sống nữa.

Vì thế, tôi gom góp hết số tiền mình có để đi đến Tam Á, nhảy xuống biển từ giã cõi đời.

Khi tôi gần chìm vào trong nước, cảm thấy hít thở không thông, đột nhiên có một linh hồn xa lạ chen vào cơ thể tôi.

Linh hồn này kéo thân xác tôi quay trở về nhà.

Phun ra một họng nước lớn, tôi nghe thấy một tiếng khàn khàn trong đầu: “Nghe lời tôi.”

1.

Cơ thể của tôi bị một người xa lạ khống chế.

Nhưng nội tâm tôi không hề sợ hãi, thậm chí còn đau lòng cho hắn một chút.

Bởi vì tôi cao một mét sáu, nặng một trăm cân, cha không thương mẹ không yêu, bạn học cũng ghét tôi, thầy cô đều mệt mỏi vì tôi, ngay cả nam thần của tôi cũng không thích tôi.

Hiện tại, toàn thân người đó ướt nhẹp ngồi ở trên bãi biển, nhéo cái phao ba tầng trên bụng tôi, ngồi ngu ngơ.

“Đừng nắm, đau lắm.” Tôi đau lòng không thôi.

Số thịt mỡ này lại bị hắn nắm lấy, thật là.

“Ai?” Người trong cơ thể tôi khẩn trương nhìn xung quanh.

“Đây là cơ thể của tôi, anh còn hỏi tôi là ai?” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Giọng nói khàn khàn lại xuất hiện trong đầu: “Gì chứ, xảy ra chuyện quái quỷ gì chứ?”

“Tôi cũng không biết, tôi sắp chết rồi thì anh xuyên vào.”

“... Cô, cô có thể nghe thấy suy nghĩ của tôi?”

“Có thể.”

“...”

Chúng tôi ngồi đó, yên lặng rất lâu, cho đến khi bầu trời đã bị bao phủ bởi hoàng hôn màu tím rực rỡ, ánh chiều tà chiếu lên mặt biển, mỗi một gợn sóng đều êm dịu, ôn nhu.

“Tại sao cậu muốn chết? Nhìn cô xem, cũng khá xinh đẹp mà.”

Người đàn ông lẳng lặng nhìn về phương xa, hít một hơi thật sâu, trong hơi thở cũng có mùi vị cùng biển cả.

“Bởi vì, tôi không xinh đẹp…” Tôi nhỏ giọng trả lời hắn.

Qua một lúc, hắn cười nhạo tôi: “Ngu ngốc.”

2.

Giao lưu với nhau một chút, tôi biết được tên của người này, Giang Dịch.

Ký ức của hắn về bản thân rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ chính mình đã trôi vô định và mờ mịt đã lâu.

Thế giới của hắn vẫn luôn là một màu xám xịt, thứ gì cũng không nhìn được rõ.

Ngày hôm nay, ở ngoài biển xa, hắn lại vô tình nhìn thấy tôi.

Sau khi thấy tôi giãy giụa rồi gần chìm trong nước, hắn xông đến cứu tôi, cũng không nghĩ đến chuyện… nhập vào tôi.

Hắn suy nghĩ mất nửa ngày, quyết định đem thân thể trả lại cho tôi.

Tôi suy nghĩ một chút.

Dù sao tôi cũng không có muốn sống nữa, đem thân thể này nhường lại cho hắn cũng tốt.

3.

Hắn đi một bước thở dốc ba lần, cùng tôi mua vé máy bay trở về, dưới sự chỉ huy của tôi mà quay về nhà tôi.

Nhà tôi ở lầu sáu, hơn nữa còn không có thang máy.

Vừa bước vào cửa nhà, hắn đã nằm sụi lơ trên sô pha thở dốc hự hự.

“Cô thật sự…” Hắn thở dốc mấy hơi: “Nên giảm cân.”

Tôi có chút ngại ngùng, nói: “Đã nói anh nên đi lên từ từ mà, ai bảo phải một lần lên hết sáu lầu chứ.”

Hắn thở phì phò, nhìn khắp nơi một lần: “Ba mẹ cô ở đâu?”

“Đi công tác, bình thường đều không ở nhà.”

“Vậy đi, tôi đi tắm rửa một cái, cơ thể dơ quá.” Giang Dịch chống tay lên sô pha, lấy thế đứng dậy.

“Không được! Anh không được tắm!” Tôi bối rối.

“Cô làm cho cơ thể dính nhớp nháp như vậy, sớm muộn gì cũng phải tắm rửa thôi.”

“Không được không được, anh không được tắm, đồ lưu manh.” Tôi gấp gáp đến không thể khống chế được cơ thể, nhưng đáng tiếc, tất cả đều vô dụng.

“Ngay cả chết cũng không sợ, nhưng tôi tắm một cái cô lại sơ. Tôi sẽ nhắm mắt lại cũng không chạm vào, như vậy cũng được chứ hả.”

Tôi miễn cưỡng đồng ý với hắn.

So với thẹn thùng, tôi càng sợ mình cảm thấy hổ thẹn hơn.

Lớp vải dệt đó là nội y duy nhất của tôi, là nơi cất cất giấu những lớp mỡ thừa và nội tâm sợ hãi của tôi, đồng thời cũng là nỗi sỉ nhục lớn nhất.

Giang Dịch đi đến toilet, đứng ở trước gương ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt của tôi.

Đôi mắt bị thịt mỡ che gần hết, đôi môi đầy đặn, còn có lỗ mũi… bị mỡ vây quanh.

Cái gương kia giống như kính chiếu yêu vậy, soi vào mặt tôi không che giấu khuyết điểm.

Tôi không ngừng làm công tác tư tưởng cho bản thân, cố gắng hết sức suy nghĩ về tình huống lúc hắn phản ứng.

Như vậy, đến khi chuyện này xảy ra thật sự, tôi cũng sẽ không chật vật chút nào.

Có khả năng hắn sẽ nói thẳng ra: “Ôi trời, cô xấu như vậy!”

Hoặc là hắn sẽ mờ mịt trêu chọc tôi: “Chị gái, đôi mắt của cô đâu?”

Nhưng không có nghĩ đến hắn không phản ứng gì cả.

Tôi cố gắng làm ra vẻ thoải mái, đùa giỡn: “Sao rồi, chị tôi dọa sợ rồi sao?”

“Đôi mắt của cô, thật xinh đẹp nha.” Hắn trả lời, ngón tay phớt qua lông mi của tôi, mang đến cảm giác tê dại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đương nhiên sẽ không tin đây là lời khen ngợi thật lòng của hắn, nhưng dù sao hắn vẫn lương thiện. Trong lòng hắn không có cười nhạo dáng vẻ không nỡ nhìn của tôi, cũng không cắm thêm một con dao nhỏ nữa.

Kia tắm, hắn rất tuân thủ lời hứa mà nhắm mắt lại, nghe tôi chỉ huy, kỳ cọ tắm rửa.

Nhưng như vậy sẽ dẫn đến một vấn đề chính là tôi tắm quá lâu, chỉ một việc như vậy cũng kéo dài đến hơn mười giờ tối.

Cả người Giang Dịch nhào lên cái giường mềm mại của tôi, liên tục lăn qua lộn lại không ngừng: “A, cái giường này ấm áp quá, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.”

“Ừm… Ngày mai là thứ hai, tôi còn một bài văn chưa làm.”

Giang Dịch đang quay cuồng đột ngột dừng lại, vùi đầu ở trên giường bất động.

Hồi lâu, hắn thở dài một hơi: “Làm đi, đây là tôi thiếu cô.”

Giang Dịch lấy cặp sách ra, bắt đầu múa bút thành văn.

Tôi đang cần làm bài tiếng Anh, những từ ngữ chuyên ngành yêu cầu rất cao, Giang Dịch vừa đặt bút liền bắt đầu viết, không hề bị lấn cấn hay khó nghĩ.

Tôi có chút lo lắng, hắn sẽ không viết lung tung chứ.

“Yên tâm, bài viết so với cô sẽ không thệ hơn.” Giang Dịch âm thầm lên tiếng.

Tôi im lặng, yên tĩnh nhìn hắn viết.

Tốc độ làm bài của Giang Dịch rất nhanh, nhưng bài này cũng quá nhiều, hắn vùi đầu viết đến hai giờ sáng cũng chưa xong.

Đèn phòng khách được bật sáng, ba mẹ tôi đã về nhà.

Mẹ tôi mở cửa phòng ngủ ra, nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng, còn làm bài tập sao. Có muốn mẹ làm bữa khuya cho con không?”

Giang Dịch do dự một chút, tôi nhanh chóng ngăn cản hắn: “Nửa đêm không thể ăn, nếu không sẽ béo hơn nữa.”

“Không cần đâu mẹ, cảm ơn ạ.” Giang Dịch không đành lòng từ chối.

“Ừ, vậy con đi ngủ sớm một chút nha.” Mẹ tôi dặn dò xong thì đóng cửa phòng lại.

Phòng khách xôn xao một lúc, lại yên tĩnh như ban đầu.