Chương 2c

Mấy người vừa rồi lặng ngắt như tờ ngồi trên sô pha, sau khi hai người kia rời đi mới sinh động trở lại.

"Mẹ nó, vừa rồi làm tao sợ muốn chết."

"Vừa rồi là ai ở nơi này lắm miệng, không biết rằng Thẩm Tử Kiêu người này ngay cả chủ tịch Trần cũng không dám sai bảo anh ta, vạn nhất gây họa làm sao bây giờ."

Người mới vừa rồi nói chuyện với Trần thiếu gia bắt chéo chân, vừa ngẩng đầu, đắc ý dào dạt nói: "Sợ cái gì, Thẩm Tử Kiêu nếu là làm việc cho Trần thiếu gia ,vậy Trần thiếu gia sẽ tính cho hắn ta, tao cũng không tin một người lai lịch không rõ ràng có thể lật trời."

"Các người sẽ chờ đi, tao thấy Trần thiếu gia gọi anh ta đi, khẳng định là muốn giáo huấn hắn một chút."

***

Trong toilet.

Thẩm Tử Kiêu vào toilet, người tựa vào bồn rửa tay, mò vào túi áo lý lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu, dùng miệng giữ lấy .

Anh khẽ nhíu mày, dùng cái bật lửa châm tàn thuốc.

Một đốm lửa đỏ lặng lẽ bốc cháy.

Mà Trần thiếu gia tiến vào toilet, kiểm tra xem toilet có người hay không, sau khi xác định không có một bóng người , cậu ta nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lưng vừa rồi căng cứng cũng buông lỏng.

Thẩm Tử Kiêu nhíu mày: "Đừng còng lưng."

Trần thiếu gia bĩu môi, sau đó đứng thẳng sống lưng lên, một bên cài lại cúc áo, một bên mở miệng nói: "Anh như thế nào lại y hệt bố tôi."

Thẩm Tử Kiêu cười một tiếng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp điếu thuốc, anh nhẹ nhàng nhả khói, giương mắt nói: "Trần Khải, có năng lực thì đừng để tôi giúp cậu giải quyết phiền phức."

Tàn thuốc rơi vào thùng rác.

Trần Khải kêu rên một tiếng, sau đó nói: "May mắn có anh nhìn chằm chằm Tô Linh, vừa mới chơi vui vẻ không chú ý, nếu làm cho anh cô ấy biết em gái nhà mình trong địa bàn của mình bị động tay chân, sẽ lột da tôi cô ấy mất."

Trần Khải lúc bắt đầu buổi tụ tập, liền nhận được một cuộc điện thoại.

Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, khiến cho cậu ta không tự chủ được da đầu run lên.

Tô Phó Thần.

Đây không phải là một nhân vật đơn giản, nếu nói nhà họ Trần là con cá lớn ở thành phố B, vậy thì vị trí của Tô Phó Thần ở thành phố C cũng không thể lay động.

Bởi vì Trần Khải cùng Tô Phó Thần tuổi xấp xỉ nhau, cho nên không thể thiếu nhiều lần bị mang ra so sánh.

Hơn nữa trưởng bối hai nhà quen biết nhau, cho nên…

Tô Phó Thần làm con nhà người ta trong truyền thuyết , quả thực là bóng ma thời thơ ấu của Trần Khải.

Tô Phó Thần lần này gọi điện thoại, là vì em gái của mình.

Trần Khải còn nhớ rõ âm thanh lãnh đạm ở đầu bên kia của Tô Phó Thần: "Em gái tôi mấy tháng trước vì mâu thuẫn với người trong nhà, rời nhà đi ra ngoài."

Trần Khải vẻ mặt hỏi chấm.

Trêu đùa gì vậy?

Em của anh liên quan gì đến tôi?

Trần Khải không biết nói gì, trả lời: "Chúc mừng!"

Tô Phó Thần: ". . . . . ."