Chương 7

25.

Lục Hòa Nghi dùng dao không tốt, gọt táo gọt đến toàn ổ gà.

Giang Tư Cảnh nhận táo, không khách khí cắn một miếng, rầm rầm nhai.

Nhìn cậu ăn táo, Lục Hòa Nghi chuyển cái ghế đẩu lại gần, mặt còn đỏ hơn quả táo vừa gọt hồi nãy.

Giang Tư Cảnh liếc anh, biểu cảm kiểu "có rắm mau thả".

Lục Hòa Nghi đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Cho anh xem vết thương của em được không?"

Giang Tư Cảnh cho rằng lương tâm anh bất an, thuần túy là muốn quan tâm phía dưới cậu bị thương đến mức độ nào nên cũng không đề phòng gì mà vạch quần ra cho anh xem.

Lục Hòa Nghi duỗi cổ ra, vừa thấy, ghen tị nói: "Giang Tư Cảnh, của em bự thật nha."

Giang Tư Cảnh thậm chí còn nghe thấy tiếng ai đó nuốt nước bọt.

26.

Quỷ đói Giang Tư Cảnh đổi màu.

Giang Tư Cảnh trực tiếp nhấc chân đá bay Lục Hòa Nghi xuống giường.

27.

Trong những ngày Giang Tư Cảnh chờ bình phục chấn thương ngày nào Lục Hòa Nghi cũng đến. Rảnh rỗi không có gì làm Giang Tư Cảnh cũng dẫn anh đi Quỷ giới chơi mấy ngày.

Quỷ giới kì thật như phiên bản khác của Nhân giới, ngoại trừ tất cả người ở đây đều đã chết, không có nhịp tim và hơi thở thì không có bao nhiêu khác biệt.

Giang Tư Cảnh đưa anh đến phố ăn vặt mà mấy quỷ tham ăn hay đi, bên trong có đủ loại mỹ thực.

Lục Hòa Nghi mỗi thứ đều thích, ăn đến no căng tròn quay. Ăn xong còn không dừng mà gọi thêm một bát hoành thánh tôm, Giang Tư Cảnh thanh toán tiền, ngồi đối diện Lục Hoài Nghi nói: "Anh cố ý có phải không?"

"Gì cơ?"

"Nói dễ nghe một chút thì anh trả tiền thuốc men cho tôi." Giang Tư Cảnh gõ bàn: "Anh xem xem, mấy ngày nay tôi mang anh theo tốn biết bao nhiêu tiền. Đừng nói đến tiền thuốc men, tôi thấy tôi còn phải bao ngược lại anh đó."

"Giang Tư Cảnh, đừng keo kiệt vậy chứ." Lục Hòa Nghi chống cằm nhìn chủ quán đang làm việc trước nồi, nước miếng thiếu điều làm lụt luôn cả con phố: "Đợi đến khi nào anh thành quỷ sẽ bao lại em mà."

Giang Tư Cảnh lạnh lùng khịt mũi: "Hừ, anh nghĩ mình sẽ trở thành quỷ giàu thật à?"

Lục Hòa Nghi nói: "Đừng có xem thường người khác, ba mươi năm thành đông ba mươi năm thành tây, có khi lúc đó anh còn giàu hơn cả em đó."

"Được ha, có chí khí đó, đợi đến khi sa cơ lỡ vận đừng có đến cầu xin tôi đó." Giang Tư Cảnh trêu chọc: "Tôi phải giả bộ không quen biết anh mới được."

Lục Hòa Nghi không quan tâm đến chế giễu trong lời cậu, chỉ tập trung vào món hoành thánh tôm vừa được bưng lên.

Mới ăn được ăn hai miếng, một bé trai chưa tới ba tuổi lững thững đi đến cạnh anh, vóc dáng còn chưa cao bằng cái bàn, nắm tay Lục Hòa Nghi muốn ăn.

Lục Hòa Nghi thấy nhóc đáng yêu, múc cho nhóc một miếng hoành thánh, đứa bé ăn đến vui vẻ khoa tay múa chân, được mẹ đứa bé tìm thấy bế đi. Có lẽ là cảm nhận được trên người Lục Hòa Nghi có dán bùa, không dám ở lại lâu, ôm đứa bé không kịp cảm ơn đã rời đi.

Lục Hòa Nghi ban đầu khá vui vẻ, nhưng không hiểu sao lại bỏ thìa xuống, hoành thánh thơm phức cũng không còn khẩu vị ăn.

Giang Tư Cảnh nhìn anh: "Ăn no chưa?"

"Giang Tư Cảnh."

"Hả?"

"Đứa bé đó còn rất nhỏ."

Giang Tư Cảnh liếc nhìn bóng dáng đã đi xa của hai mẹ con: "Ừm, chưa tới ba tuổi, một cậu bé đáng yêu."

"Cho nên..." Lục Hòa Nghi khổ sở nói: "Nhóc ấy còn nhỏ mà đã..."

"Ừ, nhóc ấy chết do bệnh bạch cầu." Giang Tư Cảnh chỉ vào tiểu cô nương bên kia: "Tiểu cô nương kia sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bị ông bà đánh chết; đứa nhỏ bên cạnh cha mẹ đều đã mất, bị anh trai ép đi bán mình, chết vì bệnh hoa liễu..."

"Ngoài thọ chung chính tẩm còn có nhiều lý do dẫn đến cái chết."

Lục Hòa Nghi mẫn cảm khóc: "Sao, chuyện này lại xảy ra?"

Giang Tư Cảnh nói: "Một số người còn chưa kịp lớn lên nhìn thế giới bên ngoài đã chết. Sự tồn tại của Quỷ giới cũng xem như là đền bù cho nuối tiếc khi còn sống."

"Tai nạn, thiên tai, nhân họa. Đời người chỉ có một lần, thật đáng quý." Giang Tư Cảnh lấy khăn giấy cho anh lau nước mắt: "Lúc anh chết mấy tuổi thì anh sẽ mãi dừng ở tuổi đó. Đến Quỷ giới sống tiếp cuộc sống đang dang dở. Ở đây không có định kiến, không có lợi ích, còn có thể trải nghiệm vẻ đẹp cuộc sống chưa gặp trước đây."

Giang Tư Cảnh nhìn về phương xa, cô đơn nói: "Không phải có câu súp gà cho tâm hồn nói "mỗi con quỷ bạn sợ là người mà người khác nhớ nhung nhưng chẳng thể gặp" sao."

Lục Hòa Nghi hít hít cái mũi đỏ hoe, nghẹn ngào: "Giang Tư Cảnh, hình như anh hết sợ ma rồi."

Giang Tư Cảnh nghĩ đến thất thần, không ngó tới Lục Cảnh Nghi. Lục Cảnh Nghi lại hỏi: "Giang Tư Cảnh, vậy sao em lại tới Quỷ giới?"

Giang Tư Cảnh rũ mắt che dấu cảm xúc: "Mười tám tuổi, tôi không chữa khỏi trầm cảm mà tự sát."

Khuôn mặt Giang Tư Cảnh bi thương: "Anh sợ tôi, người mà mẹ tôi không bao giờ gặp được nữa."

----------

[ Mỗi con ma đều là người mà người khác mong nhớ nhưng không thể nhìn thấy ] Câu này không phải bản gốc, là trích dẫn từ trên mạng.

Tôi viết câu chuyện nhỏ này hi vọng các độc giả nhút nhát sẽ không còn sợ ma nữa.

Viết không dài, phỏng chừng còn một hai chương nữa là xong.

28.

Giang Tư Cảnh là người đồng tính. Hầu hết mọi người không đồng ý với chuyện đồng tính, cho rằng nó là một loại bệnh, có người ủng hộ cậu, cũng có người công kích cậu.

Cậu bị trầm cảm vì chuyện này, uống thuốc đến bác sĩ, từng đợt từng đợt điều trị. Cuối cùng cậu vẫn không thể thoát ra, quyết định uống thuốc tự sát.

Con người đều đang đau khổ trong cuộc sống. Chỉ có cái chết là giải thoát, nhưng bạn thì giải thoát được còn thống khổ vẫn còn đó. Người thân, bạn bè, người yêu sao có thể vơi đi nỗi đau mất bạn mãi mãi.

Giang Tư Cảnh không nên tự sát, cậu không nên tự sát vì những người không liên quan đến mình. Cậu nên sống cho chính mình, nhưng nói thêm cũng chẳng có ích gì, vì cậu chết rồi.

Nói đến chuyện này, Giang Tư Cảnh nói với giọng từng trải: "Lục Hòa Nghi, đừng tự tử. Nếu anh có chuyện gì không nghĩ ra, cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh."

Nhớ tới Lục Hòa Nghi là người ham tiền: "Sẽ không tính tiền anh đâu."

Lục Hòa Nghi nhảy ra nói: "Anh không tự sát đâu! Còn chưa yêu lần nào, có chết cũng phải chết trên giường bạn trai!"

Nhắc đến đồng tính luyến ái, Lục Hòa Nghi nhớ đến lần thứ ba hai người gặp mặt, anh cũng là đồng tính, còn hỏi chít chít của người ta là nóng hay lạnh.

Giang Tư Cảnh lúc đó đã trả lời thế nào? À, cậu không trả lời, cậu sợ hãi bỏ chạy.

Lục Hòa Nghi tới giờ vẫn còn tò mò chuyện chít chít của Giang Tư Cảnh là nóng hay lạnh: "Giang Tư Cảnh, cho anh sờ cái nha?"

Giang Tư Cảnh không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: "Sờ đi."

Sau khi hai người ăn hoành thánh xong liền rẽ vào một con hẻm, thấy xung quanh không có ai, Lục Hòa Nghi túm người, trực tiếp luồn tay vào quần người ta, a, mát lạnh.

Dựa lưng vào tường, Giang Tư Cảnh cả kinh: "Mẹ kiếp, anh làm cái quần gì đấy! Nhẹ tay, đừng có sờ hư đó!"

Chuyện hạ mông thương cốt như lần trước Giang Tư Cảnh vẫn còn sợ hãi. Vết thương vừa lành lại, cũng không cần gãy thêm lần nữa chứ.

Lục Hòa Nghi lần thứ hai hôn cậu, hôm nay mới tỉnh táo lại: "Giang Tư Cảnh, chúng ta yêu nhau đi!"

Anh nghĩ anh nói gì thì tôi nghe đó à: "Không muốn."

"Tại sao? Anh không đủ đẹp sao?"

Giang Tư Cảnh để từ chối mà phun lời tự hạ thấp: "Là do tôi xấu."

"Anh không ghét em xấu."

"Giang Tư Cảnh."

"Gì?"

"Bên dưới em cứng chạm vào anh nè." Lục Hòa Nghi nói trúng tim đen cậu: "Vậy mà còn bảo không muốn."

"..."

Lục Hòa Nghi nói: "Anh chưa từng nói chuyện yêu đương, anh muốn thử yêu em."

"Anh tìm người khác đi."

"Anh chỉ tìm em."

"Đừng dựa vào tôi."

Lục Hòa Nghi giả vờ oan ức: "Em ghét anh à?"

Chời mé, mắt còn đỏ lên nữa, Giang Tư Cảnh vội vàng giải thích: "Không phải em ghét anh."

"Vậy sao em không chịu nói chuyện với anh?"

# nguyên văn: 怎么想一出是一出啊,"不要。" => gu gồ: nghĩ như thế nào vừa ra là vừa ra a, "không cần. "

# hạ mông thương cốt: đặt mông xuống làm gãy xương.

-----

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

( "" v "" )