Chương 1

Diệp Y ngẩn người nhìn căn phòng tràn ngập phong vị cổ xưa, nhìn ô cửa dán giấy bồi chứ không phải bằng kính, nhìn chăn lụa gấm vóc đang đắp đang mặc trên người mình, ngoài phòng là tiếng chim kêu ríu rít....

Hắn đang ở đâu đây? Rõ ràng hắn đang nằm ngủ trong phòng, mà phòng ngủ của hắn cũng là phong vị hiện đại mười phần, đủ tivi tủ lạnh máy tính...

Diệp Y tự véo mình một cái, đau thấu trời, nhưng dù đau mà hắn vẫn không tỉnh lại.

***

Diệp Y nỗ lực tìm hiểu xem giấc mơ kì quái này thế nào, sau một thời gian, hắn mới dần nắm được tình huống.

Đầu tiên, văn hóa thế giới này giống với văn hóa Trung quốc cổ đại, nhưng không phải Trung quốc cổ trang trong thế giới cũ của hắn.

Thứ hai, hắn tựa như quỷ hồn nhập vào chiếm xác một nam nhân, nam nhân xui xẻo ấy là một công tử con nhà quan lại, cha y là tri phủ Hàng Châu, không hiểu trùng hợp thế nào mà y trông y như hắn phiên bản tóc dài. Lúc nhìn vào gương hắn còn giật mình, đến lúc đó hắn mới biết bản thân mình nếu để tóc dài mặc đồ cổ trang, thì sẽ có khí chất công tử như ngọc nho nhã cỡ đó.

Hắn có tâm muốn trao đổi với y về vấn đề quyền sở hữu cơ thể, nhưng hắn lại không cảm giác được sự hiện hữu của y trong người, cứ như y biến mất rồi.

Thứ ba: hắn kế thừa hết kí ức của y, vậy nên cũng miễn cưỡng không gây nghi ngờ, không làm phụ mẫu tưởng hắn trúng tà mời đạo sĩ. Gì chứ Diệp Y thật không muốn lấy thân mình thử tay nghề năng lực của đám đạo sĩ trong thế giới này.

Thứ tư: hắn hoàn toàn không có chút manh mối về việc nên làm sao để quay về thế giới cũ.

Ngày đầu tiên: hắn tràn trề hi vọng đi ngủ, mong ngủ dậy sẽ thấy mình đang ở giường ngủ hiện đại có tivi điện thoại, sau đó sẽ kể cho anh hai hắn đã mơ kì quái thế nào.

Ngày thứ hai: hắn ứng phó qua quít với phụ mẫu cơ thể này, trước khi ngủ hắn đã nghiêm túc cầu nguyện với phật tổ với Chúa với ai cũng được, mong họ quăng hắn về quê nhà đi.

Ngày thứ ba: hắn tự nhủ mình còn chưa đủ thành tâm, thế là hắn dành ngày hôm đó để ăn chay niệm phật, cầm một quyển kinh mà cả hắn và cơ thể này đều chưa từng đυ.ng tới, quỳ trước bức tượng phật tổ đến tê cả chân, lầm bầm đọc kinh đến khô cả miệng...

Ngày thứ tư:...

Ngày thứ năm:....

Đến ngày thứ mười, dù rất muốn lạc quan, thì Diệp Y vẫn phải tuyệt vọng thừa nhận đây không phải là mơ, và Phật tổ Thượng đế có vẻ không ngó ngàng gì đến hắn.

Hắn rất có thể sẽ ở đây cả đời, sống thay cuộc đời của thiếu gia nhà giàu này....

Diệp Y đã rất muốn khóc, nhưng hắn cố nén mình không khóc. Thế gian luôn bảo con trai không được khóc, nhưng anh hai lại luôn bảo hắn có thể khóc, không cần giấu nước mắt vào lòng, chỉ bắt hắn hứa là nếu hắn muốn khóc thì phải khóc với anh ấy, nói cho anh ấy có chuyện gì, có ai làm hắn ủy khuất thì phải mách cho anh, để anh ấy bẻ xương thằng khốn đó.

Nhưng anh ấy không ở đây. Tất cả những người thân của hắn đều không ở đây. Ở nơi này hắn không có gì thân thuộc cả. Hắn còn xa lạ với thế giới này hơn cả một sinh viên du học đến đất nước xa lạ.

Họ không sống dưới bầu trời này... Dưới bầu trời này hắn hoàn toàn đơn độc.

Diệp Y đã tự khóa mình trong phòng, câm lặng khóc một hồi, sau đó gượng dậy, mang đôi mắt sưng húp dáng người tiều tụy sống tiếp.

Còn sống là còn hi vọng, phải không?

***

Hắn dần quen với thế giới này, dần chấp nhận cách con người nơi đây nhìn hắn nhưng không phải hắn, hắn chỉ đang sống tạm cuộc đời một người khác...

Một đêm, hắn thao thức mãi không ngủ được, yên lặng nhớ đến người anh đã thay cha mẹ chăm nom nuôi lớn hắn, nhớ những bạn học luôn trêu chọc đùa giỡn nhưng cũng rất thân thiết với hắn....

Hắn đã đến đây gần một tháng rồi, trước mắt vẫn không ai nghi ngờ thân phận hắn.

Chợt, hắn nghe được tiếng cào từ dưới giường, đúng, là tiếng cào, tiếng như móng tay cào vào gỗ.

Tóc gáy Diệp Y dựng hết lên, tai lắng nghe muốn mình nghe nhầm, nhưng rõ ràng vẫn là tiếng cào gỗ, cảm giác rung chấn nhè nhẹ từ giường truyền cho hắn biết, là thật sự có vật gì đang ở dưới gầm giường...

Giữa đêm hôm vắng lạnh, lí trí biết rõ chỉ có một mình mình trong phòng, lại đột nhiên cảm thấy mình có một "đồng bạn" như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ sợ hãi. Huống chi Diệp Y xưa nay chưa từng là người lớn gan, ai quen hắn cũng biết lá gan của hắn rất nhỏ, càng đặc biệt sợ ma, không bao giờ dám xem phim ma sợ mình bị ác mộng.

Nhiệt độ trong phòng tựa như biến thấp, hắn co quắp sợ run trong chăn, tiếng cào gỗ vẫn vang bên tai như cào vào trái tim hắn, hắn cắn môi, cố lấy can đảm hét lên, "Người đâu!!!"

Hắn hét không đủ lớn như hắn tưởng, sợ hãi làm giọng hắn lạc đi, nhưng dù sao cũng đủ lớn để người khác nghe được, dù sao hắn cũng là một thiếu gia, luôn có người hầu sẵn sàng đợi lệnh hắn.

Người hầu tới thắp đèn, hắn run rẩy chỉ vào gầm giường, nam bộc ấy cúi người nhìn xuống rồi kêu, "Thiếu gia, không có gì cả."

"Không.... không có?"

"Chắc ngài tưởng nhầm rồi." nam bộc cẩn thận nói, nhìn ánh mắt y, Diệp Y có thể đoán y đang thầm trách hắn, nghĩ hắn đã ngủ mơ tưởng mơ thành thật....

Hắn.... hắn biết hắn không ngủ mơ.

Hay hắn đã ngủ mơ? Diệp Y cũng không chắc nữa, hắn nói với người kia, "Cảm ơn ngươi, ngươi lui đi."

"Vâng."

"À, mà đừng tắt đèn!" Diệp Y kêu, "Để đèn đấy cho ta."

Hắn biết nam bộc kia đang nghĩ hắn có vấn đề, nhưng hắn vẫn quyết định mặc kệ y nghĩ gì. Dù sao hắn cũng là thiếu gia, không cần tiết kiệm nến.

Diệp Y để đèn sáng, cố gắng dỗ mình đi ngủ, nhưng tiếng cào ban nãy vẫn ám ảnh hắn, rồi, trong lúc đang nhắm mắt, hắn lại cảm giác được điều còn đáng sợ hơn.

Là tiếng chân, là cảm giác tiếng chân trần đi trên đất. không mở mắt, nhưng Diệp Y cảm giác rõ có một sự hiện diện khác trong phòng, còn nghe được tiếng giọt nước rơi xuống nền đất.

Giọt nước?

Diệp Y trán ứa mồ hôi, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ biết hắn không phải đang ngủ.

Mình bị ảo giác! Đang tự dọa mình! Trên đời không có ma!!!! hắn tự nói như thế.

Nhưng ảo giác đã thực đến độ hắn ngửi được mùi tanh tanh của máu, cảm giác về một thứ gì đó đang đứng cạnh giường hắn, cảm giác ánh mắt nó đang nhìn hắn đầy oán độc....

Là ảo giác! Nhưng hắn vẫn không có can đảm mở mắt ra, người cứ run lên lập cập, sợ run trong chăn, chỉ thiếu nướ© ŧıểυ ra quần!

....Một hồi sau, hắn nuốt nước bọt, he hé mắt ra, sẵn sàng để hét lên kêu cứu lần nữa.

Từ góc nhìn của hắn, hắn thấy một bàn chân trắng bệch dính đầy máu tươi.

Hắn há miệng, nhưng lại không thét lên được, kinh hoàng chiếm đầy tâm trí hắn, như bị bóng đè ban đêm, cố gắng hét nhưng tiếng không thể ra ngoài, ra rồi thì cứ khàn khàn vô lực như thì thầm, rồi hắn thấy chủ nhân của bàn chân đó. Đó là một nữ nhân, nữ nhân cổ cơ hồ bị cắt rời khỏi thân, nàng đang đứng cạnh giường, tóc dài rối tung, con ngươi tràn đầy oán hận. Bên trái cổ có một vết cắt, hầu như cắt qua toàn bộ cổ, lượng lớn máu tươi từ trong cổ chảy ra thấm đầy người nàng, nhỏ xuống nền đất.

Rồi nàng nở nụ cười quỷ dị, cái đầu của nàng không báo trước rơi xuống, rơi thẳng xuống người hắn, máu của nàng nhỏ lên mặt hắn....

Hắn bị dọa sợ đến mắt trợn lớn, bất tỉnh tại chỗ!!! Trước khi bất tỉnh, hắn mơ hồ nghe được thanh âm không tình cảm vang lên, "Xúc phát hệ thống khởi động: sau đây là thông tin cho túc chủ."