Chương 12

Vong Xuyên hà chảy xuyên âm dương hai giới, Mạnh bà ngồi bên cầu đưa Mạnh bà thang cho các vong hồn, uống để quên đi chuyện trần thế.

Một bóng người áo vàng đầu mang kim quan đạp lên vùng đất của âm hồn, đi tới trước Mạnh bà, chúng quỷ soa đã sớm bỏ chạy mất dạng, các âm hồn ngơ ngác nhìn kẻ xa lạ mới xuất hiện, Mạnh bà thầm chửi đám quỷ soa vô trách nhiệm, gương mặt nhăn nheo khúm núm nói với người kia, "Mai tôn giả, chào mừng ngài đại giá Địa ngục..."

Đứng ở đây vẫn là tên ác quỷ đã ám Diệp Y, bộ dạng y trông hệt như lúc trên nhân thế, chỉ khác là trên trán nhiều hơn một dấu hiệu, như ánh sao mang ngân quang, là màu bạc nhưng không sáng ngời, ngược lại u ám thâm trầm, tản ra hơi thở hắc ám tử vong.

Địa ngục vốn đã đủ hắc ám, nhưng so với hơi thở của y thì Địa ngục quá là mát mẻ tốt đẹp.

Y cười nhạt, "Các ngươi thắp hương cầu ta vĩnh cửu không đến mới đúng, không cần dài dòng, ta đến đây là cầu một thứ."

"Ngài cần gì ạ?"

"Ta cần một ít....Mạnh bà thang."

.

Nghĩ rất kĩ rồi, hắn không tin mình đã yêu tên này, nhưng hắn vẫn muốn thử một chút, thử.... xem liệu người này có chút xíu quyến luyến gì với hắn không, có chút tự nguyện đi theo hắn không.

Lí trí biết rõ người này sợ hãi chán ghét hắn, không hề muốn chết theo hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mong đợi.

Yêu không phải buông tay, chỉ là... hắn muốn cho người này một cơ hội lựa chọn.

Hắn muốn... hắn hi vọng, chuyện tình của hắn sẽ không phải một bi kịch như các ma quỷ khác.

"Mạnh bà thang đấy Diệp Y." hắn giới thiệu, rót ra hai bát, "Của ngươi và của ta. Chỉ cần uống vào, ngươi sẽ quên đi chuyện của hai tháng gần đây, quên sạch về ta."

"...." Diệp Y đã không có sức để tự bê bát nữa, giọng khản đυ.c khô khốc, "Ngươi sẽ không... dây dưa ta nữa?"

"Đúng." hắn vừa bật ra chữ đúng, Diệp Y đã gượng sức tàn gần như hét lên, "Ta uống!"

Hét được hai chữ, Diệp Y ho khùng khục, ra được chút máu tươi. Diệp Y thậm chí đã ngửi được mùi vị tử vong từ bản thân.

Quên hết gã này, thật tốt.

Mai tôn giả đông cứng tại chỗ, như trong nháy mắt ấy chính y mới là người bị pháp thuật biến thành một bức tượng đá, cả tươi cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc.

Đáp ứng không chút do dự như vậy, thật chán ghét ta đến thế sao?

Chỉ cần ngươi do dự một giây, chỉ cần hét chậm một giây thôi, ta sẽ coi như ngươi đã quyến luyến ta....

Mai tôn giả cười nhạt, ánh mắt càng trở nên thâm trầm khôn lường, đâu đó trong không khí giữa nắng trời của sự sống, nghe được tiếng vạn quỷ kêu khóc.

Quả nhiên, cho ngươi lựa chọn.... chính là thả ngươi đi.

Ta thật ngu xuẩn khi bị Phật đà tác động. Thật ngu xuẩn vì đã mềm lòng có chút lương thiện với ngươi.

Nhưng hắn vẫn tự tay bón cho y uống Mạnh bà thang, chậm rãi giúp y uống canh đó, xong mỉm cười hỏi, "Cảm nhận thế nào?"

"..."

"Ghét ta lắm sao?"

"Ta ghét ngươi." Diệp Y bật ra ba chữ, mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng chợt mở mắt ra, khi y hôn hắn, hôn hắn sâu sắc, là cái hôn giá lạnh không mang chút hơi ấm thân nhiệt con người, say mê, nhưng cũng đầy tuyệt vọng, là muốn ăn hắn vào trong xương tủy.

Diệp Y trực tiếp bị hôn đến bất tỉnh.

Nhìn người kia lại bất tỉnh, sắc mặt của đấng tôn giả càng âm trầm, màu đen trong mắt xâm nhiễm lên lòng trắng, cuối cùng toàn ánh mắt chỉ là màu đen.

Ngón tay y phát run.

Thật không muốn buông tay.

Nhưng y vẫn chậm rãi uống từng ngụm trong phần Mạnh bà thang của y.

Uống hết rồi, y miết tay lên khuôn mặt da dính vào xương hõm má đã lõm vào của nam nhân đã bất tỉnh, thì thầm, "Biết không, Diệp Y, thế gian luôn nói ma quỷ có cửu kiếp, ta cũng nghĩ như vậy, hóa ra còn có kiếp thứ mười..."

"Là tình kiếp."

Cả không gian như run lên một cái, các bậc đại năng, Phật đà cũng nhìn xuống, thở dài.

"Ta sẽ rời đi, nhưng sau đó, nếu chúng ta còn có duyên gặp lại, nếu ngươi là mệnh định của ta.... ta sẽ không mềm lòng lần nữa."

Năm nghìn năm, mềm lòng một lần, đau khổ một lần, đã quá đủ rồi.

Ta là ác ma, ta không phải thánh nhân.

Hắn nghiêm túc giữ lời bỏ đi, nghĩ như vậy ít nhất sẽ không làm tên kia luôn khóc nữa.

Sao hắn lại tốt đẹp như thế chứ?

Bi kịch thì bi kịch, cứ giữ chặt y lại, y khóc có sao đâu, sau này là hồn ma y đâu còn khóc được, mà y đau khổ cũng có sao đâu, hắn chỉ cần ôm y là được rồi.

Tại sao hắn lại một lần nghiêm túc muốn người này hạnh phúc?

Tại sao hắn lại làm trái du͙© vọиɠ của mình, để tên kia sung sướиɠ vì thoát khỏi hắn, hắn phải ôm thống khổ?

Mà tại sao hắn lại thống khổ như vậy? Hắn vốn coi thường thất tình lục dục, đợi chút nữa thôi Mạnh bà thang sẽ phát huy tác dụng, để hắn quên đi tất cả...

Nhưng sao vẫn đau như vậy, vẫn muốn níu kéo kí ức như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự đã yêu tên kia?

Hắn dừng chân lại tại chỗ, xung quanh là chốn phồn hoa của con người, hắn đã đi bao xa rồi, đây là chỗ nào, nhưng chắc chắn không còn là Hàng Châu.

Hắn mê man ngước đầu lên nhìn trời, gã kia... tên là gì?

"AAAAAAAA!!!!!" hắn ngửa đầu lên trời gào thét, phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế.

Trong nháy mắt ấy, không phân giới hạn, thế gian này thiên tượng đại biến, bóng đêm hàng lâm nhân gian, con người sợ hãi tưởng tận thế đến, hàng vạn ma quỷ khắp nơi trên thế giới đều chấn động, không tự chủ được nằm rạp xuống đất kêu gào thảm thiết, một nỗi đau không thuộc về chúng xâm chiếm linh hồn chúng, ngấm sâu vào tận mệnh hồn, đau đớn đến cả những con quỷ đã chết bao năm cũng phải gào lên thê thảm. Ngay cả những quỷ soa lên mặt đất câu hồn, những âm hồn mới chết cũng bị ảnh hưởng, nặng nề nghẹn ngào bi thương...

Tất cả ma quỷ thế gian này, dù nơi chúng ở đang là ban ngày hay ban đêm, cũng đều ngơ ngác nhìn về hướng vạn quỷ chí tôn, nghe tiếng khóc của y, cùng y rơi lệ...

Ma quỷ không thể rơi lệ, nhưng chúng đều đang khóc than, vì đau thương ấy mà thiên địa chấn động, những bậc đại năng như Phật tổ Diêm vương đều nhìn về hướng đó, biết chuyện thì thở dài, không biết chuyện thì vội vàng phái người tìm xem tại sao quỷ tông sư lại nổi điên lên như thế.

Đáng ra Mạnh bà thang không thể tác động lên hắn, nhưng hắn dung túng cho Mạnh bà thang xóa đi kí ức hắn, kí ức đang dần tiêu biến mất, trong vòng ngàn dặm quanh nơi hắn đang đứng, vang lên tiếng khóc than của hàng vạn vong hồn, thấy u ảnh của chúng quỷ tề tựu, oán khí huyết sát xông thẳng tận trời.... từ cỏ cây cho đến người sống nháy mắt đều tuyệt diệt, ngay cả vong hồn cũng tiêu biến không dấu vết.

Mưa rơi xuống, thiên địa cùng khóc.

Giữa màn mưa xám trắng cả thiên địa, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má Mai tôn giả, hòa vào màn mưa.

.

Dị tượng thay trời đổi đất như vậy, thế giới nháy mắt chìm vào đêm đen như vậy, mưa gió lớn như vậy, nhưng Diệp Y còn đang bất tỉnh, vẫn không hề hay biết.

**Một lần hiếm hoi Mai tôn giả đặt kẻ khác lên trên bản thân, nhg cuối cùng hóa ra lại là phải chấp nhận bỏ cuộc rời khỏi người kia.

Mai tôn giả đã thấy Diệp Y khóc nhiều như vậy, thấy Diệp Y khổ khổ cầu khẩn như vậy, y vẫn luôn biết ở cạnh mình Diệp Y rất đau khổ, chỉ cần Mai tôn giả chịu hạ cái tôi kiêu hãnh ích kỉ độc chiếm dục sang một bên, thì sẽ buộc phải thừa nhận mình chính là nguồn cơn thống khổ của người kia, nếu mong người kia hạnh phúc vui vẻ thì mình cần phải biến đi cho khuất mắt.

Nhưng y đã thích Diệp Y như vậy, đột nhiên bảo y đi thì y làm sao chịu được, nên y đã nghĩ đến Mạnh bà thang. Nhưng dù đã quyết như vậy, thì Mai tôn giả vẫn ngầm đặt ra một lựa chọn thực ra chưa từng là lựa chọn, đó là y hỏi Diệp Y, nhưng chỉ cần Diệp Y trả lời chậm 1s, thì sau đó Diệp Y có từ chối mình cỡ nào thì Mai tôn giả vẫn sẽ mỉm cười, mặc nhiên coi là Diệp Y đã chấp nhận đi theo mình, những lời từ chối sau đó của Diệp Y sẽ là gió thoảng qua tai không hề tồn tại a.

Cũng may lần này tiểu công đã gượng sức tàn trả lời ngay lập tức, không bị rơi vào phán định ngầm của tiểu thụ