Chương 20

Hai người chạy vào trong nhà trọ, nam nhân tuấn mỹ vắt chút tóc đã thấm nước, khiến nước nhỏ giọt rơi xuống sàn, miệng càu nhàu, "Thời tiết quái quỷ, chưa gì đã mưa to rồi..."

Nam nhân còn lại hơi nhíu mày, nhưng cũng không nhận xét gì, hắn nhẹ nói với tiểu nhị đang đon đả cười tươi đón chào, "Chuẩn bị bàn ăn và hai phòng nghỉ cho chúng ta."

"Một phòng thôi chứ!" Nam nhân tuấn mỹ kêu lên.

"Hai phòng." hắn lặp lại với tiểu nhị.

Tiểu nhị đang phân vân không biết nghe ai, nhìn vị khách này rồi nhìn vị khách kia, cuối cùng kết luận nam nhân anh tuấn khí chất nhu hòa đòi hai phòng là người chủ đạo, nên tươi cười nói, "Vâng, thưa quan khách, hai phòng."

".... Diệp Y bắt nạt ta a." nam nhân kia ủy khuất lầu bầu kêu, Diệp Y mặc kệ y.

Đi với y bấy lâu, hắn đã sớm nhận ra: gã này là một kẻ.... rất quái dị. Rõ ràng cường đại vô cùng, nhưng nhiều lúc lại tỏ ra mình yếu đuối như người thường. Rõ ràng rất tàn độc bá đạo, nhưng đôi lúc lại ôn nhu hiền hòa. Rõ ràng luôn khăng khăng đòi mọi việc phải theo ý y, như việc y đã bắt hắn phải chết theo y, nhưng đôi lúc lại dung túng cho hắn làm chủ.... Bởi vậy hắn có kết luận: gã này là một kẻ nhiều mặt, biến đổi thất thường. Ông trời sáng nắng chiều mưa, gã này một ngày có thể thay đổi đến hai mươi mấy loại thời tiết.

Nhưng dù y có biến đổi đến cỡ nào, hắn biết bản chất của y vẫn là ma quỷ.

Hắn chưa từng quên chính y đã gϊếŧ hắn. Cũng chính y đã ăn xá© ŧᏂịŧ của hắn, niêm phong trái tim hắn trong ngọc bội y mang theo người, còn tỏ ra tiếc nuối nói đáng tiếc thi thể y đã tiêu biến từ mấy ngàn năm trước rồi, nếu không hắn cũng sẽ cho y trái tim và xá© ŧᏂịŧ của hắn.

Hắn rất khẳng định: coi như đã thành quỷ, thì hắn cũng không hề có ý định ăn thịt người, chứ đừng nói là ăn xác chết.

"Diệp Y, đừng ăn cái này." y gõ vào cái đĩa đang đựng một loại nấm, sau đó chính y gắp một miếng, ăn thử vào miệng, nhận xét, "Ăn ngon a, nhưng ngươi đừng có ăn đấy."

"...." Diệp Y biết nấm này không có độc, hắn đã chết rồi, chắc chẳng bị nấm độc chết lần nữa đâu, "Tại sao?"

"Nấm này mọc ở một nơi có linh khí, có tác dụng trừ tà, ta thì không sao, nhưng ngươi không nên ăn."

"...." Hắn im lặng ăn những món khác, hắn luôn tự biết đủ, là vong hồn nhưng vẫn có thể ăn uống đã là quá tốt rồi, nhưng mỗi lần bị nhắc nhở mình là tà ma, hắn vẫn thoáng buồn bã. Y nhíu mày, an ủi một câu, "Không sao đâu Diệp Y, có ta ở đây, cam đoan nhiều nhất là hai năm nữa, ngươi có thể nhai cả rổ nấm này, sau năm năm nữa, ngươi muốn đi lễ chùa cũng được."

***

Từ lúc chết đi đến giờ đã gần năm năm, hắn đã có chút thích nghi với "cuộc sống" này, các ma quỷ vong hồn khác không bị bắt buộc phải luôn đi theo tôn chủ, nhưng với hắn, y lại khăng khăng giữ hắn bên người, cả khế ước cũng không cần ký.

Diệp Y nằm trên giường trong phòng trọ, cố gắng dỗ mình đi ngủ, vong hồn thực ra không cần ngủ, nếu muốn ngủ thì họ luôn ngủ ban ngày, luôn trú thân dưới nền đất hoặc ở những nơi âm u không bị ánh nắng chiếu tới, chẳng ma quỷ vong hồn nào ngủ ban đêm. Nhưng hắn vẫn luôn cố tỏ ra mình ngủ buổi đêm, không ngủ say, nhưng vẫn luôn nằm nhắm mắt.

Hắn biết mình như vậy thật ngây thơ, nhưng hắn vẫn muốn giữ được phần con người nào đó.

Hắn chợt cảm thấy một sức nặng khác đè lên giường, một vòng tay quàng quanh người hắn, ôm hắn từ sau lưng, giọng y nhẹ nhàng êm dịu, người ngoài nghe sẽ cảm thấy như tắm trong gió xuân.

Là ma quỷ tàn ác nhất hắn từng gặp, nhưng xét từ vẻ ngoài lẫn phong thái, thì hắn chưa gặp được người chết cũng như người sống nào sánh được với y. Ngay cả chất giọng của y cũng mang theo ma lực, đúng như y nói, nếu muốn thì y có thể dụ dỗ cả đống nam nữ tự tử theo mình.

"Diệp Y chưa ngủ sao?" Hắn im lặng, y nói tiếp, "Đi nghĩa địa không? Ta đang muốn đào mộ lấy mấy thi thể đem dùng."

....Gã này.... Diệp Y căn bản không thể quên y là thứ gì, trong thời gian đầu khi hắn mới thành vong hồn, hắn đã sợ chết khϊếp trước các đồng-loại thân hình tan rữa cười man dại điên cuồng với hắn, một đống thây ma chúc mừng hắn, tiếng reo mừng hoan hỉ của chúng nghe như tiếng khóc than ma âm xuyên não, thậm chí chúng còn bắt sẵn một hài nhi còn sống cho hắn thưởng thức, y nhìn bữa tiệc chào mừng dành cho hắn, mân mê cằm đánh giá hài nhi, cười nói, "Hương vị có vẻ không tệ, Diệp Y, dùng bữa đi, tâm ý của họ đấy!"

.... Ấn tượng ấy thật sự rất tồi tệ. Lúc đó hắn bị dọa cho run run khóc lên, muốn bỏ chạy nhưng tay y đã nắm cứng tay hắn, đứa bé vô hồn tiến tới gần hắn, khi mùi sữa của đứa bé bay vào mũi hắn, hắn thậm chí còn cảm thấy một cơn đói đáng sợ trào lên trong người mình. Là đói khát bản năng của ma quỷ.

Cuối cùng lúc đó, hắn nhất quyết tự đấu tranh, chết đói thế nào cũng không ăn, kệ cho cơn đói dày vò, và cũng thành công dùng nước mắt khiến y đáp ứng thả đứa bé ấy về với gia đình.

Về sau hắn mới biết đó là quy củ trong "tổ chức tà ác của vạn quỷ chí tôn" ( là hắn đặt tên cho nhóm ma quỷ ấy) – khi tôn chủ tiếp thu một thành viên mới, mọi thành viên khác đều sẽ bị triệu hồi tới chúc mừng chào đón, cũng là để biết mặt nhau, sau này lỡ gặp gỡ cũng không đánh gϊếŧ lẫn nhau; và, trong tiệc chào mừng ấy, các ma cũ sẽ đưa lễ cho ma mới, quà tặng phổ biến là một con người còn sống, có thể là hài nhi, cũng có thể là nam nữ xinh đẹp....

Các hồn ma tốt bụng đều đã về Âm phủ luân hồi hết, phiêu đãng trên thế gian đều là các ma quỷ có chấp niệm, có sát ý, đều đã nhuộm tội lỗi lên thân.

Ít nhất, trong các thuộc hạ của y, không có ai chưa từng gϊếŧ người, khác chăng chỉ ở gϊếŧ ít hay nhiều thôi.

Và, cũng như con người, có nhiều loại ma quỷ khác nhau, con đường tu luyện họ chọn cũng khác nhau, có ma quỷ lấy việc cắn nuốt huyết tinh người sống để tăng tu vi, có kẻ lại lấy tinh hoa qua việc vào mộng giao hợp với nhân loại, có kẻ khoác da người lừa gạt nhân loại, có kẻ luôn bám theo những người sắp chết, đợi họ chết để gặm nuốt các linh hồn còn non nớt mới rời thể xác ấy.... con mồi họ chọn cũng khác nhau: có kẻ chỉ ưa nam giới, có kẻ chỉ ưa nữ giới, có kẻ chỉ thích hài nhi, có kẻ chẳng đặc biệt nhắm vào ai cả, mà đơn giản là ai vào địa bàn của mình mình sẽ ám sẽ gϊếŧ....

Đi theo Mai tôn chủ một thời gian, Diệp Y luôn bị đẩy trong tình trạng cực độ khϊếp sợ, đồng thời cũng thu nhặt được những kiến thức về thế giới âm hồn, hắn nghĩ mình thậm chí có thể viết một cuốn sách tựa đề "Bách quỷ lục", nêu lên các loại ma quỷ khác nhau....

"Diệp Y, đi không?" y vẫn đang đợi hắn trả lời. Hắn thở dài, nói "Không đi." Có ai thích ra nghĩa địa ban đêm? Hắn là âm quỷ thật đấy, nhưng hắn vẫn không thích tiếp xúc với ma quỷ chút nào, bây giờ, nếu là quỷ treo cổ hay thủy quỷ, hắn còn có thể miễn cưỡng bình tĩnh, nhưng nếu là quỷ bị chặt đầu đang tung hứng cái đầu của y, rồi mấy ma quỷ bị lăng trì bị phanh thây.... thì hắn bản năng đầu tiên vẫn là bỏ chạy thật xa, nếu bị ép ở lại thì sắc mặt sẽ tái mét khϊếp đảm.

Diệp Y biết mình nên can đảm hơn, nên bị dọa bị dọa bị dọa thành thói quen, nhưng hắn vẫn không can đảm lên được, mà đáy lòng hắn, vẫn dung túng lá gan nhỏ của bản thân, không muốn mình can đảm lên.

Nếu can đảm quen thuộc với chúng ma quỷ hơn, cuộc sống hiện tại của hắn sẽ tốt hơn.

Nhưng hắn vẫn không muốn chính mình trở thành một kẻ có thể cười nói tự nhiên với những cái thây thối rữa nát bét, không muốn mình trở nên không chút sợ sệt ngồi trong nghĩa địa ăn uống đào thi thể....

Hắn là quỷ đấy, nhưng hắn thà mình là một con quỷ nhát gan sợ cả đồng loại, còn hơn trở thành một con quỷ thật sự, tâm linh trở nên giá lạnh, vô cảm trước cái chết và nỗi đau.

"Không đi thì thôi." y cười nói, "Tối mai đi cũng được, ta cũng không gấp lắm." Y nói vậy, rồi xoay người hắn lại, hôn lên môi hắn.

Hắn nhắm mắt lại, mặc cho y hôn, cảm thấy âm khí cường đại của y từ miệng luân chuyển vào trong hắn...