Chương 27

Vừa vào trong rừng, đã cảm thấy âm khí âm trầm, nhóm người nam chính trầm mặc bước đi, cảnh giác và căng thẳng hiện rõ trên bóng lưng họ.

Diệp Y cũng cảm thấy chỗ này âm khí nồng nặc đến đáng sợ, thậm chí còn vượt qua nghĩa địa hay chiến trường, hắn bất an không yên, cũng có chút sợ hãi.

Dù có một đại BOSS bên hắn, dù có y ở đây, trừ phi y muốn gϊếŧ hắn, ngoài ra sẽ không ai tổn thương hắn được, thì hắn vẫn không thể tự tại thoải mái ở một nơi nguy hiểm.

Đang là ban ngày, nhưng trong rừng u tối vô cùng, các tán cây dày dặc che đi ánh sáng, e rằng dù đang có nắng trời, thì nắng trời cũng không chiếu được vào đây.

Tuyệt không có chút tiếng kêu của động vật.

"Âm khí quá nặng, còn hỗn tạp mùi máu tanh, lệ khí sát khí thật nặng nề, chuyện không đơn giản đâu." Lãnh Hạo cơ trí nói, phá đi tĩnh mịch của không gian.

Diệp Y nhìn nam quỷ của mình, y thâm tình nhìn hắn, mở miệng nói, "Yên tâm, đám người kia sẽ chết hết, không cần ta ra tay."

Y nói đủ lớn để bọn họ nghe thấy...

Mà, ngươi bảo ta yên tâm cái gì? Nghe vậy ta càng không yên tâm!!!!

"Chỗ này nguy hiểm lắm sao?" Diệp Y dò hỏi, liếc nhìn mấy bóng lưng và người và chó phía xa.

Lãnh Hạo là một người tốt và có tài năng, nếu moi được thêm thông tin từ "vạn quỷ bách khoa toàn thư", có lẽ y sẽ có cách giải quyết, sẽ an toàn sống sót.

"Có huyết tán, lại có âm mộc, ngươi bảo chỗ này có đủ tà khí không?" y cười nói, chỉ vào mấy cây nấm dưới đất. Trên nền đất là những cây nấm mọc thành từng cụm, sắc đỏ tiên diễm...

"Huyết tán là từ lệ khí oán khí của người chết dưỡng ra, không phải nghĩa địa nào cũng tư dưỡng được huyết tán sinh sôi." y nói, xoay tay, một đoản đao hiện trong tay y, đao tùy ý đâm vào một thân cây, lúc đao ngập vào thân, hắn nghe được một tiếng hét thảm, như cái cây đang kinh hãi thảm thiết, y rút đao ra, từ vết đâm trên cây mà thân cây sần sùi sủi ra bọt máu.

Đám người đi trước đã dừng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn quỷ thụ đang chảy máu.

Sắc mặt Lãnh Hạo cực không dễ coi, hắn đã đi trừ tà nhiều nơi, nhưng vẫn lần đầu thấy một nơi âm khí ngưng kết đến như vậy.

Như đọc được suy nghĩ của hắn, nam quỷ tuấn mỹ cười lạnh, "Tiểu tử, ngươi còn quá non."

***

Đi về phía trước, thấy trước mặt là một tầng khí đỏ, như sương đỏ bao phủ thôn xóm đằng xa. Nhóm người trừ linh đã càng lúc đi càng chậm, từ lúc nào đã là hai nam quỷ đi lên đằng trước, dù hai nam quỷ ấy đi thật sự chậm, nam quỷ tuấn mỹ còn dừng lại hái ít huyết tán.

Sương đỏ dày đặc như vậy, Mai tôn giả hít vào một hơi, Diệp Y tận mắt thấy một luồng sương đỏ bay vào mũi y, xong y thỏa mãn thở ra, "Âm sát oán khí thật nồng đậm, sắp thực thể hóa rồi. Thật là nơi tốt a."

"...." Tốt với ai chứ không tốt với hắn.

"Không đi được không?" Diệp Y cau mày hỏi, hắn thật sự không hiểu tại sao y muốn đi vào trong đó.

"Đã đến nơi đây sao không đi vào?" y cười bảo một câu, kéo tay hắn bước vào trong màn sương.

Nhóm người trừ tà nhìn hai nam quỷ biến mất giữa màn sương, đưa mắt nhìn nhau, "Chúng ta có đi vào không?", con linh khuyển bất an gâu nhẹ một tiếng.

***

Diệp Y đi cùng y vào trong, tay nắm chặt lấy tay y, huyết sát âm khí trong này nồng đến mức hắn không chịu nổi.

Thôn xóm hoang vắng âm u, nhưng vẫn có tiếng người đang sinh hoạt, ngay đầu thôn là một lão nhân già nua mặc bộ quần áo rách rưới, gương mặt không có chút huyết sắc, lão ta nhìn hắn rồi âm trầm mở miệng, "Các ngươi từ ngoài đến?"

"Đúng a." Hắn không cần mở miệng trả lời, nam quỷ đi trước hắn đã cười nói đáp lại, "Âm khí nồng đậm như vậy, cách đây trăm dặm đã ngửi thấy rồi. Có phải nơi đây đang có Nhân Thụ yêu không?"

"...." Diệp Y kéo kéo tay áo y, hỏi nhỏ, "Đây có phải người không?"

Y cười nhạt, thì thầm, "Người có sống được ở chỗ này không?"

"Đúng thế." lão ta khàn đυ.c mở miệng, "Xem ra các ngươi không phải người thường." bóng tối dường như tỏa ra từ mắt y, những bóng người bước ra từ những căn nhà trát đất bùn xiêu vẹo khác, có nam có nữ có già có trẻ, tất cả đều không mang chút sinh khí của người sống.

Diệp Y trợn mắt nhìn những dây đằng mạn lộ ra từ sau lưng những người này, chúng khua lên vũ động giữa không trung.

Y cười lên, "Có linh trí nhất định rồi đấy, nhưng hãy nhìn kĩ xem, bọn ta có phải người không?"

Những dây đằng mạn đang ùa đến chợt dừng lại, rồi tất cả những con người ở đây đồng loạt mở miệng, máy móc mang đầy yêu dị, "Các ngươi là quỷ?"

Khung cảnh tang tóc đầy tử khí, huyết sắc sương mù bao phủ cả ngôi làng, những con người biểu tình đờ đẫn.... khiến Diệp Y, nếu còn là người sống, hẳn sẽ nổi da gà.

"Ta họ Mai, còn ngươi, đã trải qua mấy lần thiên kiếp?"

"...." Nhân Thụ yêu đang điều khiển chúng im lặng, rồi chậm rãi mở miệng, vẫn là tất cả con người cùng đồng loạt nói lên, "Ngươi đến đây làm gì?"

"Tò mò thôi, ta đúng lúc đi qua đây, thấy có điều lạ nên đến xem một chút." Y thở dài nói, bàn tay trắng mịn vươn ra cầm một dây đằng mạn đầy gai gần đó, soi mói xem xét nó, miệng nói, "Hẳn ngươi cũng nhận ra ta không có ác ý." y nhún vai, cười nhạt, "Mà coi như ta có ác ý, ngươi có ngăn cản được ta không?"

"....Ngươi có thể đến gặp ta." Nó nói, rồi như có thứ gì rời đi, Diệp Y che miệng suýt tí nữa hét lên, da thịt của họ chợt chảy xuống biến mất, những người tái nhợt như thây ma chợt trở thành những thi thể, họ khập khiễng bước đi, thi thể bước đi đã đủ quái dị, nhưng từ người họ có lũ lũ đằng mạn đang khua động, hai hốc mắt, miệng, hai lỗ tai của họ đều có những bông hoa hồng nhỏ, những cánh hoa run run như có nhịp điệu, hoa nở rộ nhụy vàng, sắc hoa tiên diễm như màu máu tươi.

Hoa hồng là tượng trưng cho ái tình, nhưng ở đây hoa hồng lại thật đáng sợ.

"Chỉ trông giống hoa hồng thôi, đó đều là hài tử của Nhân Thụ yêu." y cười nói với hắn, chân bước đi qua những thây ma đang vô hồn di động.

Y rất nhanh lôi hắn đến tận cuối ngôi làng, ở chỗ này Diệp Y thấy một vùng đất trống trải, một cái cây yêu dị to lớn hùng vĩ nằm giữa một hồ nước, trên cây tỏa ra vô số đằng mạn thô lớn như bắp tay, đằng mạn nở đầy những bông hoa hồng, hoa không nhỏ như ở các thi thể mà lại lớn như chậu rửa mặt, đáng sợ nhất là ở vị trí trung tâm những bông hoa, thay vì nhụy vàng lại là mặt người. Đúng, là mặt người, mỗi gương mặt đều không giống nhau, nhưng đều giống nhau ở biểu cảm thống khổ đau đớn. Khi hoa khẽ run run, những khuôn mặt ấy còn há miệng rêи ɾỉ, có khuôn mặt còn chảy ra nước mắt...

Diệp Y sợ đến run lên, chân phản xạ bước lùi lại, hắn đã thấy nhiều xác chết nhiều ma quỷ, nhưng một cái cây kì dị đáng sợ như thế vẫn là lần đầu thấy.

Bàn tay nắm quanh tay hắn chợt siết lại, y quay đầu nhìn hắn, ôn nhu cười với hắn, rồi nói với cái cây, "Ngươi làm bảo bối của ta sợ đấy."

Những cánh hoa trương hợp phát ra tiếng rin rít kì quái, nhưng rõ ràng là y nghe hiểu, nên y bật cười, "Vẫn biết y là quỷ, nhưng y nhát gan lắm, ngươi che đậy một chút đi."

Diệp Y tránh không nhìn tiếp cái cây, tai nghe y nói chuyện, lại chợt nghe y nói, "Không sao đâu Diệp Y, trông nó bình thường hơn rồi."

"...." Coi như giả trang cỡ nào thì hắn vẫn biết bộ dạng thật của nó rồi, giả trang vô hại có ích gì đâu? Nhưng Diệp Y vẫn miễn cưỡng liếc nhìn, thấy cây đại thụ khổng lồ thật sự đã thu liễm mình, trông như một cây liễu, cũng không có mặt người nữa.

Những tiếng rin rít kì quái lại vang lên từ cái cây, y cười lên, đột nhiên ôm lấy hắn, hôn hắn rồi cọ cọ vào má hắn, vui vẻ nói với cái cây, "Đây là bảo bối của ta, tên là Diệp Y."

Điệu bộ vui sướиɠ tự hào của y cứ như đang khoe khoang vật báu yêu thích, trong khi Diệp Y lại tuyệt đối không muốn có bất cứ quan hệ gì với y.

Y yêu hắn.... yêu ư?

Đó không là tình yêu, chỉ là độc chiếm, là ích kỉ du͙© vọиɠ thôi.

Diệp Y hạ mắt, nghe y nói chuyện với cái cây, lòng thầm mong nhóm Lãnh Hạo đừng vào trong đây.

Một cái cây yêu dị như vậy, nếu họ vào hẳn sẽ rất nguy hiểm, chưa kể còn có một đại BOSS đang trò chuyện với cây quỷ, đại BOSS này cũng sẽ không ngần ngại gϊếŧ họ đâu.