Chương 47: Ba khắc

Còn khoảng một canh giờ nữa mới đến giờ An Húc hạ triều. Chờ hắn nhận được tin tức chạy tới cũng cần thời gian, An Cửu tiến cung ước chừng cần nửa canh giờ, chênh lệch thời gian này cũng đủ để Hoàng quý phi gϊếŧ chết An Cửu.

An Cửu cũng không sợ hãi, thản nhiên bước lên xe ngựa trong cung phái tới, một đường chạy về phía hoàng thành. Hoàng thành bất kể nhìn từ khi nào hay góc độ nào cũng đều nguy nga như thế, khiến người ta cảm nhận được sự tầm thường của mình tận từ đáy lòng cũng như cảm thán trước sự vĩ đại của hoàng quyền.

Sau khi từ cửa hông Thanh Long môn tiến vào cung, An Cửu liền xuống xe ngựa, tỳ nữ trong nhà cũng không đi theo. Thân phận của An Cửu không đủ tư cách để có thể mang theo người hầu, mà với thân phận của nàng, ở trong hoàng cung to như vậy, thật sự chính là con kiến mỗi người đều có thể giẫm lên được.

Từ sau khi An Cửu tiến cung quanh đi quẩn lại đã thay đổi vài người dẫn đường. An Cửu không phải lần đầu tiên tiến cung, nàng biết đường. Từ cửa hông Thanh Long môn đến Ý Ninh cung có một khoảng cách khiến người bình thường đi bộ chân đau, thắt lưng cũng đau. Nhưng đối với An Cửu mà nói đây cũng không phải chuyện gì ghê gớm.

Dọc đường đi nàng không hề đỏ mặt hay thở gấp làm cho mấy tiểu cung nữ, tiểu thái giám tới dẫn đường có chút giật mình. Nói chung người được triệu kiến nếu địa vị thấp kém một đường đi tới như vậy bình thường đã mồ hôi đầm đìa. Trước khi vào gặp chủ tử đều phải đi chỉnh trang lại dung mạo, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một di nương thoạt nhìn trẻ tuổi như thế lại có thể nhẹ nhàng thoải mái một đường đi tới.

“Đợi lát nữa gặp quý phi nương nương, người vạn lần đừng mất đi lễ nghĩa, biết không?" Đới ma ma của Ý Ninh cung dặn đi dặn lại trước khi An Cửu tiến vào Hoa sảnh.

Theo hiểu biết của An Cửu, Đới ma ma này hẳn là người của An Húc, cho nên thoạt nhìn bà ta vô cùng lo lắng, sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

“Ta đã biết." An Cửu thản nhiên gật đầu, đối mặt với quyền thế ngút trời, dù nàng không phục thế nào, cũng chỉ có thể cụp đuôi làm người. Kiến càng không thể lay cây, đây là giáo huấn mấy năm gần đây An Cửu dùng máu và nước mắt đổi lấy, trong lòng nàng không phục, nhưng thức thời.

Đới ma ma ghé sát vào tai An Cửu, nhỏ giọng nói: "Vương gia ba khắc nữa sẽ tới, di nương cẩn thận.”

An Cửu không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy, bước chân kiên định đi về phía Hoa sảnh.

Nữ chủ nhân ngồi ngay ngắn ở phòng khách An Cửu đã gặp qua vài lần. Mỗi một lần nàng đều thấy từ xa, không rõ bộ mặt thật của nữ nhân kia, đây là lần đầu tiên nàng cùng hoàng quý phi có khoảng cách gần như vậy.

Hoàng quý phi quả nhiên dung mạo xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mắt hạnh to đẹp, mỗi cái nhấc tay cũng đều mang phong thái, cũng khó trách diện mạo của An Húc lại tuấn mỹ như thế, nói là đệ nhất nhân trong kinh cũng không quá đáng.

“Nô tỳ khấu kiến hoàng quý phi nương nương." An Cửu cung kính hành đại lễ, cả người quỳ rạp trên mặt đất. Không cần suy nghĩ, An Cửu cũng có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm của hoàng quý phi.

Hoàng quý phi nhìn chằm chằm nữ tử phủ phục trên mặt đất, nội tâm vô cùng phức tạp. Có lẽ tất cả những bà mẹ chồng trên khắp thiên hạ đều không thể thật lòng thích nữ tử mà nhi tử của mình để ý.

Hoàng quý phi không thể hiểu được nhi tử rốt cuộc thích nữ tử trước mắt ở điểm nào? Bà nhíu mày, cũng không định để An Cửu đứng lên. Hoàng quý phi chậm rãi uống trà, An Cửu liền duy trì tư thế quỳ sấp không nhúc nhích.

“Ngươi tên là An Cửu phải không?”

“Thưa Hoàng quý phi nương nương, phải.”

Ngón tay thon dài của hoàng quý phi gõ gõ trên tay ghế, rất hiển nhiên muốn tìm ra lỗi sai của An Cửu. Nhưng An Cửu thân là thị nữ bên người An Húc, từng trải qua huấn luyện lễ nghi nghiêm khắc, hoàng quý phi nhất thời cũng không tìm ra lỗi nào, làm cho trong lòng bà càng không muốn gặp An Cửu.