Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Máu Đầu Tim

Chương 61: Nhặt xương

« Chương TrướcChương Tiếp »
"..." Vẻ mặt An Cửu không thay đổi, giống như không nghe được rằng toàn bộ Ti Mệnh bộ đều muốn lấy mạng nàng.

"Trước kia chúng ta luôn nói chuyện, nếu như có thể tam trừ, sau này muốn làm gì... Nhưng bây giờ tổ Tam chỉ còn lại có ngươi và Tam Thất, Tam Tam... ngươi đã từng nói muốn mang theo chúng ta cùng sống sót, hiện giờ... Chỉ còn lại Tam Thất, ngươi có thể bảo vệ hắn không?" Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Tam Nhất.

Cả người An Cửu cứng ngắc, "Tam Nhất..." Nàng muốn bảo Tam Nhất đừng chết, lại biết Tam Nhất chết trong lòng nàng mới là kết quả tốt nhất. Nếu Tam Nhất sống sót, nàng sẽ bị cực hình tra tấn, cuối cùng vẫn là chết, nàng hoàn toàn không có khả năng thay đổi.

Vô lực thay đổi chính là vận mệnh của tử thị, bọn họ chỉ có thể tùy ý mặc chủ tử chà đạp, nhưng dựa vào cái gì?

Ngươi có thể bảo vệ hắn không? Câu hỏi của Tam Nhất giống như một cây búa, hung hăng đánh nát linh hồn An Cửu.

An Cửu nắm chặt nắm đấm, môi dưới cũng bị cắn ra máu.

"Tam Tam, từ trước đến nay ta vẫn luôn tin tưởng, có một ngày... chúng ta sẽ tự do tự tại như ngươi nói, chỉ tiếc..." Tam Tam còn chưa nói xong, đã tắt thở, nhưng trên mặt nàng lại mang theo nụ cười.

"Tam Nhất... sao ngươi lại cười?" An Cửu cảm thấy ngực nặng nề, nàng cùng Tam Nhất tiến vào ám các, cá tính Tam Nhất hiếu thắng, tranh đua, nàng chưa từng thấy nụ cười của nàng ấy, chẳng lẽ tử thị bọn họ, chỉ có chết mới xứng đáng cười hay sao? Chỉ có chết mới xứng đáng để khóc?

“An Cửu..." An Thất vượt quá khuôn phép, hắn nên gọi An Cửu một tiếng chủ tử, nhưng vào giờ này khắc này, tâm tình của hắn và An Cửu nổi lên đồng cảm, hiện giờ hắn và An Cửu, là tổ viên năm đó từng cùng Tam Nhất vào sinh ra tử.

“An Thất, ta muốn giúp Tam Nhất liệm táng." An Cửu nói như thế, nàng cảm thấy trong đầu một mảnh sương mù, mũi một trận chua xót, nhưng mà nước mắt nên rơi xuống lại giống như bị kẹt, làm sao cũng không chịu rơi xuống.

"Chủ tử, không thể, để cho thuộc hạ làm đi!" An Bát cảm thấy không ổn. Đi theo An Húc những năm này, trực giác của hắn mách bảo nếu để An Cử liệm táng cho Tam Nhất nhất định sẽ chọc giận An Húc.

“Ta muốn liệm táng cho Tam Nhất, nếu Vương gia trách tội, ta sẽ gánh vác.”

An Bát không kiên trì nữa, nhưng trong lòng cũng đã chuẩn bị bị phạt. Hắn nghĩ, An Cửu cũng nhiễm tập tính chủ tử, các chủ tử chính là tùy hứng, mặc dù An Cửu nói sẽ nhận trách nhiệm, cuối cùng Dự Vương cũng sẽ không phạt nàng, bị phạt... vẫn là bọn họ.

An Cửu cõng thi thể của Tam Nhất đi tới Ám các, An Nhất, An Tham, An Thất, An Bát đi theo để bảo đảm an nguy của An Cửu.

An Cửu nhìn Tam Nhất bị hỏa táng, giống như nàng ở kiếp trước, ở trong lửa lớn hừng hực biến thành tro tàn. An Cửu cầm kẹp, cẩn thận bỏ ba khối xương nóng hổi vào trong bình.

Sân sau khi hỏa táng rất nóng, mồ hôi An Cửu chảy xuống khuôn mặt trắng nõn.

“An Cửu, để ta làm đi, ta cũng muốn tận tình tận nghĩa thời thơ ấu." An Thất nhìn bóng lưng cô độc An Cửu, nhịn không được mở miệng.

“Ừ..." Mấy chữ tình nghĩa thời thơ ấu, ngoài ý muốn đả động An Cửu. Nàng cũng không khỏi nhớ tới, kiếp trước cũng là An Thất cũng giúp nàng nhặt xương như thế, nàng nhịn không được nhìn chằm chằm An Thất, trong lòng mềm mại khó tả.

Nàng dành ra một chút không gian, hai người xử lý tốt cái bình của Tam Nhất. Tam Nhất cũng có tên, gọi là Trầm Vân, ý muốn nàng làm một đám mây tự do tự tại, không hề bị trói buộc. Cái tên này rất đẹp, so với Trầm Đàm còn đẹp hơn!

‘Tam Nhất...... Kiếp sau, đừng làm tử thị nữa.’ An Cửu sững sờ nhìn cái bình kia, cảm thấy mắt cực kỳ đau, giống như có thứ gì đó liều mạng muốn rơi ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »