Mau Đến Trong Lòng Anh

6.68/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit + Bìa: MOE (Thiên Ngọc) Tình trạng: Hoàn (6 chương) Lạc Sơ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ bị một con mèo coi trọng. Mà càng khoa trương là, con mèo này là…… Nam. “Lạc Sơ, em thật …
Xem Thêm

Chương 4: Đừng sợ tôi
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mùa hè nóng bức theo từng cây kem mát mẻ vào miệng mà trôi qua.

Sau khi nghỉ hè ngắn ngủi qua, Lạc Sơ lớp 11 phân vào khoa văn. Tủ lệ nam nữ lớp văn mất cân đối nghiêm trọng, làm nam sinh số lượng không nhiều lắm, cậu bị phát vô số thẻ người tốt xong bị mạnh mẽ đẩy đi tham gia chạy 2000 mét của đại hội thể thao mùa thu vườn trường.

Lúc Lạc Sơ ở hội thi còn cảm thấy mình điên rồi, cậu nhìn nữ sinh lớp bọn họ một tay chống ô che nắng dưới ánh mặt trời gay gắt, một tay hướng hắn phất tay so cố lên thủ thế. Nhìn nhìn học sinh bốn phía mặc đồng phục vận động chuyên nghiệp.

“Ân, khối 10 ban 1, ban 3, ban 9 có hai người bỏ cuộc. Ban 2, ban 5, ban 7, ban 8 một người bỏ cuộc. Tám người còn lại đều đã điểm danh.” (Kiểu 1 khối có nhiều lớp ấy)

Lạc Sơ ban 7: “……”

Cậu cảm thấy mình bị lừa.

Lạc Sơ thấy chết không sờn nhìn thoáng qua đường băng, dư quang liếc đến một con mèo dưới bóng râm đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hướng này. Cho dù cách xa như vậy, Lạc Sơ đều có thể cảm giác được lo lắng trong ánh mắt sáng quắc đó.

Còn không kịp nghĩ tiếp, tiếng súng vang lên, Lạc Sơ vội đoạt vị trí phía sau. Loại chạy này ngay từ đầu không thể quá nhanh, có thể đoạt vị trí tốt, kiên trì tốc độ đều đều mới là tốt nhất.

Có lẽ người trên đường băng bất quá như dây cót không ngừng chạy một vòng lại một vòng, biểu cảm từ khẩn trương đến dữ tợn, kiểu tóc từ chỉnh tề đến hỗn độn.

Nhưng người trên đường băng lại thật sự chịu đủ giày vò.

Lạc Sơ không biết những người khác cảm giác như thế nào, cậu chỉ biết ý thức mình đang chậm rãi mơ hồ, mặt trời gay gắt, không khí lẫn mùi nhựa gay mũi ập vào trước mặt. Yết hầu giống như bị lửa đốt, cẳng chân đau nhức không thôi. Thế giới như không còn âm thanh, chỉ còn lại tiếng tim mình đập kịch liệt cùng tiếng hít thở dồn dập. Lạc Sơ cảm thấy mình sắp kiên trì không được, cậu thật sự khó chịu, thật khó chịu.

Tầm nhìn phía xa, có thể thấy được một con mèo ngẩng đầu, không thể che giấu lo lắng trong mắt, ấm áp lại nặng nề, so với ánh nắng chói mắt càng làm Lạc Sơ hoảng hốt.

Lạc Sơ chính mắt thấy lông mèo cậu vuốt qua biến thành một nam nhân cao lớn soái khí. Nhưng Lạc Sơ không có sức lực kinh ngạc, quán tính chạy về phía trước, hết thảy đều mơ hồ, trong ý thức là một giọng nam trầm thấp lại giàu từ tính nói “Lạc Sơ, anh bên cạnh em, anh vẫn luôn bên cạnh em chạy.”

Đầu thu năm ấy, thấy rõ ánh mặt trời, người ngoài đường băng hướng tới, tiếng cố lên cùng tiếng gió thổi, thiếu niên thiếu nữ tận tình rơi mồ hôi. Đây là thanh xuân thuộc về bọn họ, vui chơi sinh động thuộc về bọn họ. Nhưng mà này đó đối với Lạc Sơ đều như mây khói thoáng qua, hắn sở nhớ rõ sở hữu, bất quá là đôi mắt Lăng Dạ màu hổ phách nhu tình như nước cùng một câu “Anh bên cạnh em……”

Qua vạch đích, Lạc Sơ không khống chế được đảo về phía trước, Lăng Dạ cũng không nhiều lời, trực tiếp dùng tay ôm, làm cậu dựa đến trên người mình.

“Trước đi một chút, nghỉ một chút.”

Lăng Dạ từng bước một vững vàng dắt Lạc Sơ đi phía trước, chờ tiếng cậu hít thở hơi mang dồn dập chậm rãi bình ổn xuống, Lăng Dạ mới dìu cậu ngồi xuống.

“Nghỉ ngơi, anh giúp em đi lấy một ly nước đường.” (Glucose)

Lạc Sơ cứ như vậy dựa vào lưng ghế, biểu tình có chút phức tạp nhìn hướng Lăng Dạ chậm rãi đi xa.

Lúc Lăng Dạ trở về Lạc Sơ còn rối rắm Lăng Dạ là miêu yêu từ mèo biến thành người, hay Lăng Dạ là tiên nhân từ người biến thành mèo.

Đang thất thần, Lạc Sơ theo bản năng tránh tay Lăng Dạ duỗi tới giúp cậu chỉnh tóc. Thực rõ ràng, Lăng Dạ hiểu lầm hành động của cậu, hắn thu hồi tay, cẩn thận che giấu thất vọng trong mắt.

Lạc Sơ lấy lại tinh thần tiếp nhận nước đường uống xong, cậu nhìn Lăng Dạ, vừa định nói gì đó đã bị Lăng Dạ ngăn lại.

“Lạc Sơ, mặc kệ em có tin hay không, anh thật sự rất thích em.”

Trong mắt hắn chứa đầy thâm tình cùng đau thương như có như không, “Cho nên, đừng sợ anh, được không?”

Lạc Sơ có chút mê mang nhìn Lăng Dạ, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại mình hẳn là sợ hãi Lăng Dạ, bởi vì hắn bất luận là miêu yêu hay tiên nhân, đều không tuân theo lẽ thường.

Bọn họ đều không lại mở miệng. Lăng Dạ cứ như vậy vẫn luôn dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan Lạc Sơ, lông mày thanh tú, mũi cao thẳng, môi nhỏ xinh. Trong mắt tràn đầy không nỡ.

Làm một con mèo yêu, Lăng Dạ kỳ thật có thể trực tiếp xoá một đoạn ngắn ký ức của cậu, làm cậu quên lúc hắn từ mèo biến người, nhưng hắn không muốn lừa gạt hoặc giấu giếm Lạc Sơ. Nhưng nếu Lạc Sơ sợ hãi xa cách hắn, chính mình nhất định sẽ điên đi. Cân nhắc một phen, Lăng Dạ lại có chút vô thố.

“Lạc Sơ, chiều ngày mai anh ở sân thể dục chờ em trả lời, được không?”

Lăng Dạ nỗ lực khống chế, hắn tận lực bình tĩnh nói ra những lời này. Nói xong, hắn vội vàng xoay người rời đi. Lăng Dạ sợ hãi mình lại nhìn Lạc Sơ tốt đẹp như thế sẽ nhịn không được xoá ký ức cậu, lừa cậu về nhà, chiếm làm của riêng, làm cậu ngày ngày chỉ có thể nhìn mình.

Lạc Sơ nhìn chăm chú bóng dáng Lăng Dạ, há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì. Cậu không sợ Lăng Dạ, cậu thực khẳng định. Bất luận Lăng Dạ làm mèo, hay làm người, Lạc Sơ đều có hảo cảm. Nhưng là đây là thích sao? Lạc Sơ không có kinh nghiệm, cậu không rõ lắm.

Thêm Bình Luận