Mau Đến Trong Lòng Anh

6.68/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit + Bìa: MOE (Thiên Ngọc) Tình trạng: Hoàn (6 chương) Lạc Sơ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ bị một con mèo coi trọng. Mà càng khoa trương là, con mèo này là…… Nam. “Lạc Sơ, em thật …
Xem Thêm

Chương 5: Cùng em đi đến điểm cuối
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Buổi tối Lạc Sơ về phòng học tự học, trở thành trung tâm của bát quái. Nữ sinh nổ tung nồi. (Ý nói nhiều chuyện)

“Lạc Sơ, tiểu ca ca kia là “người nhà” cậu sao?”

“Các cậu ai công ai thụ?”

……

Hủ nữ lớp văn so lớp khác nhiều hơn, mọi người không kiêng nể gì trêu chọc Lạc Sơ. Trong lúc nhất thời cậu có chút chống đỡ không được, duy trì bình tĩnh trên mặt, kỳ thật lỗ tai hồng đến sắp nhỏ máu.

Đêm hội thể thao đó lão sư săn sóc cũng không cho bài tập, Lạc Sơ mở ra bản nháp không biết lúc nào đã tràn ngập hai chữ Lăng Dạ.

“Đây là mình trúng tà đi.”

Lạc Sơ bất đắc dĩ cười cười.

Ngôi sao dưới trời đêm ngoài cửa sổ lộng lẫy vô cùng, cậu lại cảm thấy này không sánh bằng Lăng Dạ trong lúc lơ đãng thoáng nhìn mình.

Sáng hôm sau rõ ràng trời còn quang đãng, buổi chiều liền chuyển xám xịt, như sắp có một trận mưa to.

Tiết thứ tư buổi chiều, một tiết cuối cùng của hôm nay, Lạc Sơ đang thất thần, cửa sổ bị mưa đánh đến tạch tạch rung động. Lão sư trên bục giảng dùng tay vỗ bảng đen, này đó đều không ngăn cản được nỗi lòng Lạc Sơ bay ra ngoài cửa sổ. Đầy đầu cậu đều là biểu tình khi Lăng Dạ nhìn cậu hơi mang đau thương.

Lúc này Lăng Dạ có thể đứng dưới mưa to tùy ý bản thân bị nước mưa xối ướt, chỉ vì chờ mình hay không?

Sau đó Lạc Sơ ở trong lòng tự an ủi mình, hắn có pháp lực miêu, hẳn là sẽ không bị mưa xối đi……

Kết quả lúc Lạc Sơ vội vã chạy tới sân thể dục liền nhìn đến Lăng Dạ đứng dưới tàng cây. Nước mưa theo tóc hắn nhỏ giọt, làm ướt quần áo, nhưng hắn không dao động, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cây, thân hình thẳng tắp nhìn qua vô cùng cô độc.

Lạc Sơ đột nhiên cảm giác ngực khó chịu, vô cùng đau lòng. Cậu trực tiếp chạy tới, ôm lấy Lăng Dạ. Lăng Dạ có chút kinh ngạc ôm lại cậu.

“Anh còn tưởng rằng em không tới.”

“Sao tôi có thể sẽ thất hẹn. Nói, anh có phải ngốc hay không, đều không mang dù?”

“Anh đã quên. Đầy đầu đều là em, không chứa thứ khác.”

“Mèo ngốc.”

Lạc Sơ vừa chua xót vừa buồn cười mà mắng.

Lăng Dạ cúi đầu đặt trán trên trán Lạc Sơ. Đôi mắt màu hổ phách còn lấp lánh mê người như khi mới gặp.

“Lạc Sơ, có thể chứ?”

Lăng Dạ ôn nhu trưng cầu ý kiến cậu.

“Ân?”

Lạc Sơ nỗ lực mở to hai mắt nhìn Lăng Dạ, nước mưa làm ướt tóc cậu, chảy xuống đôi mắt. Mắt cậu có chút đỏ lên, mờ mịt.

Lăng Dạ kiên nhẫn sửa sang lại tóc Lạc Sơ cho chỉnh tề, sau đó ôn nhu chế trụ gáy cậu, hôn lên môi. Lạc Sơ mở to hai mắt nhìn, trong lúc nhất thời đại não trống rỗng.

“Ngoan, nhắm mắt lại.”

Lăng Dạ hướng dẫn. Lạc Sơ nghe lời nhắm hai mắt.

Lăng Dạ hôn thật sự ôn nhu cũng thực kiên nhẫn, hắn tinh tế đảo qua răng Lạc Sơ, mời cậu cùng nhau nhảy múa.

Lạc Sơ trúc trắc hôn trả, bộ dáng khẩn trương lại trân trọng làm Lăng Dạ muốn ngừng mà không được.

Hôn kết thúc, Lạc Sơ dựa vào vai Lăng Dạ thở dốc. Ánh mắt mê ly cùng miệng nhỏ khẽ nhếch, làm Lăng Dạ muốn lại hôn một lần.

“Lạc Sơ, em cũng không biết em như vậy có bao nhiêu mê người.”

Lăng Dạ cúi đầu ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói.

“Anh…… Ngô……”

Lạc Sơ một lần nữa bị hôn lấy, sau đó miệng không rõ mà nói cái gì.

Mưa tạnh, ánh chiều tà chiếu khắp nơi, như ngày đó có một con mèo ở sân thể dục gặp được Lạc Sơ, mọi thứ thật ấm áp……

“Lạc Sơ, anh cùng em đi đến điểm cuối được không?”

Khóe miệng Lăng Dạ hơi câu, lôi kéo tay Lạc Sơ ở vạch xuất phát chạy 100 mét trên sân thể dục hỏi.

“A? Theo lý thuyết, năm tháng của anh hẳn còn rất dài.”

“Không, điểm cuối của em chính là điểm cuối của anh.”

Lạc Sơ nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy Lăng Dạ vì cậu như đã quyết định trọng đại gì đó.

Ở xa trời rất, tiên nhân trên Thiên Đình nhìn kim quang nhu hoà quanh thân yêu miêu hóa thành khói nhẹ chậm rãi tan đi, thở dài thật sâu. Miêu yêu này thật đúng là muốn cùng phàm nhân nhất sinh nhất thế, đâu chỉ là một chữ “si” có thể hình dung. Quả thực là điên rồi!

Lăng Dạ như nghe được cái gì dừng lại bước chân.

“Làm sao vậy?” Lạc Sơ khó hiểu hỏi.

“Không có gì.”

Lăng Dạ khó có được trẻ con xoa loạn tóc Lạc Sơ mới vừa sửa lại. Sau đó ôm lấy Lạc Sơ đi đến điểm cuối……

Thêm Bình Luận