Chương 1: Si ngốc đến tội nghiệp

Cánh hoa mẫu đơn tuyệt sắc rơi xuống, khắp vườn hoa là một màu tím thơ mộng. Bên cánh đồng là một cô gái, dáng vẻ ngọt ngào nhưng sâu trong đôi mắt kia là sự hờ hững ngây ngô, cô nhìn mọi vật như thể không biết gì....

Mẫu đơn tím tuyệt sắc vây lấy cô gái với dung nhan diễm lệ, nhưng tâm hồn đầy ố rỗng....

" Thiếu gia, tiểu thư đã ngắm đồng hoa cả giờ đồng hồ rồi...."

Kỳ Thiên Cẩn cởi khoác âu phục, mắt chưa rời khỏi em gái mình, nam nhân tiêu sái bước đến, khẽ gọi tên cô....

" Nhiên Nhiên...."

Không có hồi đáp, Thiên Cẩn liền gọi lần nữa....

" Mẫu đơn ngoài đẹp trong tàn. Anh hai à, nên vứt hết đi?"

Đồng tử giản nở, khuôn mặt điển trai kinh ngạc không thôi.

" Nhiên Nhiên, không phải em rất thích chúng sao?"

" Hoa tàn rồi...."

An Nhiên đứng đó cứ lẩm bẩm liên tục, tay đan vào nhau nhanh nhẹn khiến Thiên Cẩn sợ hãi ôm cô vào lòng....

" Ngoan, anh thương...đừng sợ. Đừng nhớ đến nó...."

----

Kỳ An Nhiên là con gái thứ của Kỳ Gia, bất hạnh từ nhỏ mắc chứng si ngốc, trí tuệ như đứa trẻ lên ba. Nhưng vì thế mà Kỳ Gia càng thêm bảo bọc cô con gái này, vì An Nhiên là niềm vui của họ. Cuộc sống của gia đình họ êm đềm qua như thế nếu như không có một ngày....

" Ba, An Nhiên không thể đến đó chịu khổ? Con bé không thể gả cho tên cuồng sát như hắn??"

" Con nghĩ ba muốn sao? Ta chỉ có hai đứa con gái. Một đứa bất hiếu gây nên tội nghiệt rồi bỏ trốn khiến em gái mình phải chịu thiệt. Cả đời này ta lấy nụ cười con bé làm niềm vui...ta...làm sao nhẫn tâm đẩy con bé vào tay tên cặn bã đó??"

An Nhiên nấp sau cánh cửa, suy nghĩ của đứa trẻ ba tuổi chỉ muốn giúp gia đình đi qua phiền muộn...

------

Cô bé đáng thương ép buộc phải lấy Triệu Cảnh Hàm làm chồng. Ba năm làm vợ, An Nhiên bị hành hạ, nhục mạ đến thừa sống thiếu chết, nhưng môi bé con chưa bao giờ tắt nụ cười....

" Cô tránh ra. Đồ điếm..."

Cảnh Hàm đẩy cô ra, men rượu khiến tâm trí anh mơ hồ. Không ngừng vung dây nịt vào thân thể gầy yếu...

Cảnh Hàm lấy cô về chỉ vì cái khuôn mặt kia rất giống với người đàn bà phản bội hắn, giống con đàn bà lăng loàng cấm sừng hắn. Hắn dùng mọi tiền của để mua cô về chỉ để trút mối hận trong lòng, còn là vì...cô là em gái của con đàn bà đó.

An Nhiên mặc hắn đánh, kiên cường không rơi giọt nước nào. Mặc hắn dùng vật đàn ông tiến sâu phát tiết...

Cuộc sống địa ngục của cô cứ như thế ba năm trôi qua dài như vạn thập kỷ...

" Cô thiếu đàn ông đến mức quyến rũ em trai tôi sao???"

Hắn kéo tóc giật ngược, hai tay đã trói ra sau hung bạo ép cô nuốt lấy nam vật của mình...

Dùng dây xích kéo cô lôi như con chó...

Gọi người đến cưỡиɠ ɧϊếp cô....

Nhưng cô bé nhỏ đó ngu ngơ không biết gì chỉ lẳng lặng ở bên cạnh anh chăm sóc dù bị đối xử như thế nào

Ba năm trôi qua như địa ngục tại trần, An Nhiên được một người giúp đỡ thoát khỏi đó nhanh chóng...

Cô nhập viện với tình trạng cơ thể bị áp bức nặng nề, xương sườn bị gãy hai cái, vùиɠ ҡíи bị tổn thương nặng, tử ©υиɠ bị thuốc kí©h thí©ɧ tàn phế nên viêm khá nặng...

Kỳ Thiên Cẩn sau ba năm gặp lại em gái mình nay đã là một thân xác nhơ nhuốc trống rỗng. An Nhiên không nói, không cười, khuôn mặt lạnh băng như tờ.

" Nhiên Nhiên...."

Tiếng người cha già nua gọi cô nhưng đôi mắt màu đυ.c kia vẫn hướng cửa sổ chờ sự hy vọng nào đó.

Ba năm yêu ác thú, đánh đổi cả thể xác lẫn linh hồn đối với An Nhiên mà nói, vạn thế kỷ không nguôi ngoai.

" An Nhiên, An Nhiên...."

Người con gái có mái tóc hung đỏ nâng khuôn mặt cô gọi mãi, nước mắt không ngừng chảy dài. An Đình gọi cô khỏi giấc mộng, nhìn thấy chị mình, cô đã không ngừng sợ hãi ôm chặt chị....

" Đình Đình, Cảnh Hàm không yêu em...Đình Đình, Cảnh Hàm yêu chị...."

Sợ hãi em gái bấn loạn, An Đình chỉ biết ôm chặt An Nhiên vào lòng, khổ sở nói ra hai từ " xin lỗi "....

-------

" Đến thay em gái chịu nhục sao?"

Hắn xoay ghế nhìn An Đình đối diện, mái tóc hung đỏ, cách trang điểm quý bà cùng gương mặt giống nhau như đúc khiến anh không quen chút nào.

" Triệu Cảnh Hàm, tại sao ba năm rồi anh vẫn không thay đổi???? Anh rõ ràng vì trả thù tôi mà yêu cả em ấy, hà cớ gì phải hành hạ như vậy?"

An Đình nhìn anh phẫn nộ , đôi mắt đυ.c đỏ ngầu. Sự tức giận lẫn uất ức đan xen....

" Cô ta phải thay cô trả giá mọi thứ, cả Kỳ gia của cô phải chịu sự trừng phạt"

An Đình nhếch cười khinh bỉ, chậm rãi cất lời...

" Triệu Cảnh Hàm, anh có biết tại sao tôi không yêu anh không???"

Dừng lại đôi chút An Đình lại tiếp tục....

" Con người anh quá tàn nhẫn, tàn nhẫn hơn cả cầm thú. Lúc thì anh đối ôn nhu như nước, lúc lại ngang tàn khốc ác, sống chung với anh có khác gì là địa ngục???? Vậy mà.... Kỳ An Nhiên luôn bị anh chửi rũa không ngừng nỗ lực bên cạnh anh. Tận ba năm trời thay tôi cho anh trút giận. Triệu Cảnh Hàm, An Nhiên có khác gì đứa trẻ lên ba, hà cớ gì lại kêu người cưỡиɠ ɧϊếp con bé?? Đối với anh mà nói có hạnh phúc thêm chút nào không? Chẳng lẽ anh không cảm nhận được con bé yêu anh sao?"

An Đình thả hết đau thương vào lời nói, chốt lại câu cuối...

" Nếu anh hận tôi, tùy việc đến tìm tôi xử lý. Nếu anh tìm An Nhiên, tôi sẽ kiện anh. Tôi là đại luật sư đấy. Cho nên đừng hòng động vào em gái tôi"

An Đình chỉnh lại tóc rồi rời khỏi văn phòng.

Triệu Cảnh Hàm lửa giận chưa nguôi lại thêm ngỡ ngàng, phong thái giữa Kỳ An Đình và Kỳ An Nhiên hoàn toàn khác nhau. Một người ngạo kiều, không thể bắt nạt. Một người như cánh mẫu đơn ngào ngạt, mỏng manh đến chạm cũng vỡ.

Đối với anh mà nói, trong lúc hận tình trả ý, Triệu Cảnh Hàm đã sơ xẩy khiến trái tim mình nứt một tảng băng bảo vệ.