Chương 10: Yến Tiệc

Sở Quốc dựng nước được ba mươi năm, những năm gần đây thời gian trôi qua có thể coi là an nhàn không có chiến sự gì lớn diễn ra, do đó Sở Hoàng liền có ý chèn ép những võ tướng quyền thế trong triều. Có câu thượng hành hạ hiệu* (trên làm thế nào, dưới làm theo thế ấy), Sở Hoàng tự mình làm gương, bầu không khí trọng văn khinh võ dần dần bắt đầu thịnh hành khắp trong triều. Vì vậy, trong những kỳ thi diễn ra vài năm gần đây, văn cử được mọi người xem trọng hơn hết, còn võ cử thì bị nhiều người bỏ qua không thèm quan tâm.

Thế nhưng có một chuyện khó gặp xảy ra, quan chủ khảo cho cả văn lẫn võ đều là cùng một người. Trong lòng Sở Trạm xưa nay cũng không như đai đa số người xem nhẹ võ cử. Chỉ là quy củ từ trước đã định như vậy, cho nên thi võ liền được cử hành đơn giản hơn rất nhiều.

Không có những quy tắc phức tạp như thi văn, cũng chẳng có nhiều người dự thi, võ cử chỉ cần hai ngày là hoàn thành. Ngày đầu tiên khảo binh pháp* (kiểm tra cách cầm quân đánh giặc), ngày thứ hai khảo võ nghệ. Không có quy định không thể về nhà, cũng không như văn cử chờ mười ngày mới có kết quả. Hầu như ngày thứ hai có khảo võ nghệ kết thúc liền cũng cũng có kết quả cuộc thi.

Trong khi các sĩ tử xung quanh còn đang lo lắng chờ đợi kết quả, thì võ cử của Sở Quốc đã lẳng lặng kết thúc. Những người đoạt giải nhất trong lần thi võ này dĩ nhiên cũng là con cháu của một số gia tộc võ tướng trong triều. Tuy võ nghệ của bọn họ không bằng những người trong giang hồ nhưng luận về bày binh bố trận mà nói thì người được đào tạo từ nhỏ như bọn họ mà nói tự nhiên là giỏi hơn những người khác gấp trăm lần.

Võ cử nhanh chóng hoàn thành. Chờ đến lúc văn cử yết bảng* (dán bảng), xác định tam giáp*(ba người đứng đầu), phong thưởng xong. Sở Hoàng liền thiết đãi yến tiệc chúc mừng tại Sùng Đức điện.

Yến tiếc từ trước đến nay đều là sắp xếp từ sáng đến tối, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ. Sáng sớm hôm nay, văn võ tiến sĩ đều thay quan phục mới tương ứng với chức vụ của mình, cùng nhau chờ trước cửa hoàng cung. Sau khi kế thúc lâm triều, Sở Trạm liền theo lệnh ra cửa cung mang nhóm người này đến Ngự Hoa viên.

Buổi tối yến tiệc mới bắt đầu, theo lệ cũ ban ngày những người này sẽ được đưa đến Ngự Hoa viên bồi tiếp Hoàng đế đi dạo. Tuy nhiên, buổi đi dạo này kỳ thực cũng là một cơ hội để mọi người biểu diễn tài nghệ. Nhóm văn tiến sĩ ai ai cũng đều bận rộn ngâm thơ, đối câu, lời nói văn nhã khéo léo như châu như ngọc, có thể nói là chiếm hết danh tiếng. Còn nhóm võ tiến sĩ thì lại chẳng có đất dụng võ.

Buổi sáng Sở Hoàng một mực ở tại Ngự Hoa viên, bất quá buổi trưa ban thưởng nhóm tiến sĩ bữa trưa xong hắn liền ly khai. Thời gian còn lại nhóm văn võ tiến sĩ tự nhiên cũng sẽ không lãng phí như vậy, dù sao đợi đến khi yến tiệc bắt đầu bọn hắn sẽ chẳng có cơ hội tiếp xúc với những vị hoàng thân quốc thích trong cung.

Quả thật lần này đi dạo Ngự Hoa viên, Sở Hoàng cũng đã gọi riêng mấy vị Hoàng tử đã trưởng thành đến. Ngoại trừ quan chủ khảo là nhị Hoàng tử Sở Trạm ra, thì cả hai người con vừa tròn 15 tuổi là tam Hoàng tử Sở Tuấn cùng tứ Hoàng tử Sở Nhuận cũng đều tới. Thậm chí Thường Ninh Trưởng công chúa mà Sở Hoàng sủng ái cũng thỉnh cầu hắn cho nàng đến xem náo nhiệt. Chỉ là trước sau như một, bất luận chuyện gì có liên quan đến triều chính cũng hoàn toàn không có đại Hoàng tử Sở Trừng.

Trong lúc dạo chơi Ngự Hoa viên thì mấy vị Hoàng tử đều biểu hiện mỗi người mỗi vẻ. Nhị Hoàng tử Sở Trạm ôn hòa, trầm ổn* (thận trọng). Tam Hoàng tử Sở Tuấn phong độ, văn nhã. Tứ Hoàng tử Sở Nhuận thì quả ngôn thiểu ngữ* (tiết kiệm lời nói). Về phần Thường Ninh Trưởng công chúa thì nâng tay nhấc chân đều toát lên khí chất đoan trang tao nhã, tuy nhiên, nàng bất quá cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, thỉnh thoảng cũng sẽ biểu lộ bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp khả ái. Có điều vô luận thế nào thì trên người những vị hoàng thân quốc thích này cũng đều có một loại khí chất cao quý riêng biệt. Cho dù là cùng trăm người đi dạo thì cũng có một loại cảm giác 'hạc giữa bầy gà.'

Bởi vì ở đây có mấy vị Hoàng tử cùng Trưởng công chúa, buổi chiều không có Sở Hoàng dạo chơi tựa hồ càng náo nhiệt hơn buổi sáng. Những văn nhân càng cố gắng biểu hiện bản thân hơn trước mặt mọi người. Một ít võ tiến sĩ ngẫu nhiên tiếp được một vài chủ đề cũng sẽ không bỏ qua cơ hội mà tham dự. Nhất thời một cái Ngự Hoa viên to như vậy thực sự vô cùng náo nhiệt.

***********************************************

Giờ Dậu* (5 – 7 giờ chiều) tựa hồ tới rất nhanh, lúc mọi người vừa đi đến phụ cận mai lâm thì tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh đã tiến lên nhắc nhở. Đối với những văn nhân thì việc tham dự yến hội là mơ ước của bọn họ. Nhìn rừng mai phía trước cơ hồ chỉ có thể thấy được cành lá trụi lủi mà chẳng thấy hoa đâu, những người này đương nhiên càng mong muốn đi tham dự yến tiệc.

Sở Trạm đứng đầu nhìn thoáng qua mai trong vườn, nhất thời cũng không nói gì. Ngược lại Sở Tuấn đi bên cạnh thế nhưng lại cười tủm tỉm phất tay với mọi người nói: "Nếu đã tớ giờ Dậu, mọi người liền đến Sùng Đức điện đi. Không thể để phụ hoàng cùng bá quan chờ chúng ta được."

Mọi người cùng nhau tán thành, Sở Trạm cuối cùng liếc nhìn rừng mai một chút, sau đó xoay người mang theo mọi người đi đến Sùng Đức điện.

Khi tất cả đến nơi quả thật cũng không muộn, quan viên tuy rằng đã tới gần như đông đủ nhưng Sở Hoàng hiển nhiên còn chưa tới. Trong lúc chờ đợi các đại thần liền tụm năm tụm ba cùng nhau cười nói.

Khó có dịp gặp được mấy vị Hoàng tử cùng nhau tụ lại một chổ, chúng đại thần vội vã tiến lên hành lễ. Sau đó lại cùng mấy người xung quanh tiếp tục trò chuyện, đương nhiên nhân vật chính là nhóm tiến sĩ cũng không vì thế mà cảm thấc lạc lõng. Trong nhóm văn võ nhất giáp, ngoại trừ Phùng Lạc đơn thương độc mã* (một người một ngựa) ra, trên cơ bản đều là con cháu của quan viên có tiền có thế trong triều. Tam giáp cũng rất ít khi có người xuất thân hàn môn* (nhà nghèo). Lúc này có đủ loại quan lại tiến lên chúc mừng một phen, thế nhưng lại cố ý quên đi tân khoa Trạng nguyên.

Phùng Lạc mặc quần áo Trạng nguyên một mực vẫn đứng phía sau Sở Trạm. Lúc này thấy bản thân bị lãng quên ngược lại cũng là vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng. Sở Trạm cùng những đại thần bên người khách sáo vài câu, thế nhưng cũng từng quay đầu nhìn hắn vài lần. Đã thấy vị thiếu niên mười mấy tuổi này thế nhưng lại có phong thái không quan tâm hơn thua mà những thiếu niên khác đang có. Trong lòng không khỏi đối người này hứng thú hơn vài phần.

Làm Hoàng đế, Sở Hoàng tự nhiên là người tới sau cùng. Nhưng đồng dạng là Hoàng đế, hắn cũng không thể để người khác phải chờ quá lâu. Sau khi bá quan văn võ cùng tiến sĩ đến đông đủ được một lúc, tiếng nói lanh lãnh của thái giám ngoài điện Sùng Đức đã vang lên: "Hoàng thượng giá lâm!! Hoàng hậu nương nương giá lâm!!"

Sùng Đức điện trước đó vẫn còn lộn xộn, sau khi nghe xong câu đó thì mọi người lập tức bước thật nhanh tới chỗ của bản thân. Đợi cho tới khi nhìn thấy góc áo màu vàng xuất hiện trước cửa đại điện thì tất cả giống như đã được huấn luyện trừ trước, một loạt quỳ xuống đồng thanh hô to: "Thần/ Nhi thần bái kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương/Mẫu hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Sở Hoàng đi nhanh trước mặt mọi người, đến trước long ỷ*(ngai vàng) mới xoay người khoát tay: "Các khanh bình thân."

Chờ mọi người cảm tạ xong, từ mặt đất đứng lên mới nhìn thấy phía sau Hoàng đế không chỉ có Hoàng hậu một thân phượng bào, bên cạnh hắn dĩ nhiên còn có một vị phi tử quyến rũ xinh đẹp—Lệ phi. Sau đó hai người phân ra ngồi ở hai bên trái phải Hoàng đế, bất quá vị trí của Lệ phi hiển nhiên gần với Sở Hoàng hơn.

Ngồi ngay thẳng phía trên, Diệp Tư Vũ thế nhưng lại nhìn vô cùng thờ ơ. Hiển nhiên là không đem Sở Hoàng để trong lòng. Bất quá Sở Trạm ngồi bên dưới thế nhưng lại ngầm oán hận nắm chặt tay.

Hoàng đế không thích Hoàng Hậu thiên hạ này ai cũng đều biết, ngay cả một vài trường hợp Hoàng hậu phải tham gia, Hoàng đế cũng sẽ không cho Hoàng hậu mặt mũi. Ví dụ như lúc này, Sở Hoàng muốn làm Hoàng hậu mất mặt, lại luyến tiếc Duẫn phi mà mình sủng ái tới tham gia yến hội vất vả, liền mang Lệ phi có xuất thân thấp hèn nhưng được hắn yêu thích một ít đến. Không chỉ an bài nàng ngồi ngang hàng với Hoàng hậu, còn đặc biệt cùng nàng ta thân mật cũng không để ý đến Hoàng hậu. Điều này chính là muốn cho bá quan văn võ thấy Hoàng hậu kia chỉ có tiếng mà không có miếng thôi.

Sở Trạm biết Diệp Tư Vũ không quan tâm đến Sở Hoàng cùng nữ nhân khác làm cái gì, cho nên nàng cũng không quan tâm. Nhưng nàng cũng không vì Diệp Tư Vũ lạnh nhạt với tính khí trẻ con khıêυ khí©h của Sở Hoàng mà không ghi hận trong lòng, bởi vì hắn ở trước mắt bá quan văn võ đối đãi với nàng như vây.

Trong lòng có chút căm hận, khi yến tiếc bắt đầu trong lúc ca hát nhảy múa Sở Trạm cũng đã uống không ít rượu. Một lần nữa chuẩn bị nâng chén, nàng đột nhiên cảm giác được phía trên có một ánh mắt trách cứ. Sở Trạm ngẫng đầu lén lút liếc nhìn Diệp Tư Vũ, quả nhiên thấy được người kia không một chút dấu vết đang trừng mình. Vì vậy nàng âm thầm bĩu môi, ly rượu này, rốt cuộc cũng không có cho vào miệng.

P/s: Cái này mình giải thích một chút: Hoàng đế yêu nhất chính là doãn quý phi, nhưng vì quyền lực của hắn phụ thuộc quá nhiều vào Thái hậu. Thái hậu lại bắt hắn cưới Diệp Tư Vũ, cáu giận vì Diệp Tư Vũ chiếm mất vị trí đáng lẽ là của người mình yêu nhất nên đối xử với nàng kiểu đi đâu cũng gây khó dễ.