Chương 15: Ám sát

Tỉnh Lăng hồ có phong cảnh rất đẹp. Dãy núi trùng trùng điệp điệp ở xa xa kia không phải vì ôm nay khí trời tốt đẹp mà dễ dàng cho người ta thấy rõ hình dáng. Trái lại, tựa hồ vĩnh viễn chìm đắm trong màn sương mờ ảo, làm cho người ta từ xa nhìn lại có cảm giác mỹ lệ, giống như nhân gian tiên cảnh mà rất nhiều người nhận định trong lòng.

Bên cạnh phong cảnh xinh đẹp đó, không cần phải nói, chính là mặt hồ yên tỉnh không chút gợn sóng chiếm diện tích hơn mười dặm. Thỉnh thoảng có thuyền lướt qua tạo thành tầng tầng gợn sóng, thế nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại sự phẳng lặng bình thường. Từ cừa sổ trên thuyền có thể thấy được, trên những thuyền khác có rất nhiều nam nữ thiếu niên tuấn tú xinh đẹp hẹn nhau đến đây ngắm cảnh, thỉnh thoảng cũng thấy được không ít người ngâm thơ đối câu, thổi tiêu, đánh đàn, vân vân.

Hai bên bờ hồ, dương liễu mọc tựa vào nhau mang đến vài phần hương vị Giang Nam. Cho nên có rất nhiều người chọn mua biệt viện ở gần đây. Thuê một chiếc thuyền, không cần xác định phương hướng, chỉ cần một đường chậm rãi mà đi, liền dễ dàng thấy được hai bên hồ là vô số nhà cửa đặc sắc mang phong cách khác nhau. Có thể chủ nhân của nhưng ngôi nhà đó đang đứng trước cửa sổ nhà mình nhìn ngắm phong cảnh Tĩnh Lăng hồ, thế nhưng người đó cũng không biết rằng trong mắt du khách hắn cũng là một loại phong cảnh.

Thuyền nhỏ chèo thong thả đưa nhóm người Sở Trạm tiến về phía trước. Trên thuyền, ngoại trừ Diệp Tư Vũ thì hầu như ai cũng là lần đầu tiên được thưởng thức mỹ cảnh của Tĩnh Lăng hồ. Tĩnh Lăng hồ lớn vô cùng, tuy trên mặt hồ có rất nhiều thuyền, nhưng khỏng cách lại vô cùng xa. Ngồi trên thuyền nhỏ, ngoài trừ âm thanh phát ra từ mái chèo và mặt nước thì chỉ có một mảnh yên tỉnh.

Đám người Sở Trạm ở trên một chiếc thuyền nhỏ, thong thả đi về phía trước . Ngoại trừ Diệp Tư Vũ ngồi ở phía ngoài , đây dường như là lần đầu tiên bọn họ được thưởng thức mỹ cảnh Hồ Tĩnh Lăng . Tĩnh Lăng hồ thật sự quá lớn , ở trên mặt hồ có rất nhiều thuyền lớn đang di chuyển nhưng chúng đều ở khoảng cách rất xa, ngồi ở trong chiếc thuyền nhỏ này , ngoài trừ bác lái đò đung đưa mái chèo tạo ra chút âm thanh tiếng nước ở bên ngoài , bên trong khoang là một mảnh yên tĩnh.

Phùng Lạc tự rót cho mình chén trà rồi đi đến một bên thưởng thức phong cảnh, Ly Ca chỉ cần không chủ mở miệng, trên cơ bản có thể nói hắn là một người không tồn tại. Sở Trạm thấy Diệp Tư Vũ yên lặng ngồi một bên ngắm phong cảnh cũng không quấy rầy, chỉ đứng ở phía sau nàng. Gần như là vô thức, khoảng cách giữa hai người chỉ cần nâng tay là có thể chạm đến nàng.

Ý thức được Sở Trạm tới gần, Diệp Tư Vũ quay đầu nhìn nàng. Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nhưng nàng nghĩ bản thân thấy được sự lo lắng và sợ hãi trong mắt Sở Trạm. Từ ngày đầu tiên biết nhau, nàng chưa từng thấy qua 'lo lắng', không biết vì sao hôm nay lại nhìn thấy ánh mắt ấy của Sở Trạm.

Diệp Tư Vũ suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Phùng Lạc đang đưa lưng về phía các nàng ngắm nhìn phong cảnh bên cửa sổ. Cuối cùng đưa tay nắm tay Sở Trạm, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự dò hỏi.

Kịp phản ứng mình đang thất thố, Sở Trạm nhanh chóng thu hồi cảm xúc mà bản thân vô ý để lộ ra ngoài. Trở về với bộ dáng mỗi lần trước mặt Diệp Tư Vũ, trong nháy mắt lại nở nụ cười xán lạn vô lo vô nghĩ. Sở Trạm đang chuẩn bị nói gì đó, Ly Ca vẫn im lặng chờ bên cạnh đột nhiên nhảy một bước lên phía trước, đem hai người đẩy ra.

"Phập" một âm thanh nhỏ phát ra, Sở Trạm quay đầu lại nhìn liền thấy một cái phi tiêu nhỏ cắm trên ván thuyền. Đồng thời Ly Ca lên tiếng nhắc nhở: "Có thích khách."

Không kịp nghĩ nhiều, Sở Trạm một tay vội vã bảo vệ Diệp Tư Vũ, tay còn lại lập tức rút ra nhuyễn kiếm*(thanh kiếm mềm dẻo) bên hông. Một khắc sau, hắc y nhân quả nhiên liền xuất hiện.

Ly Ca là thị vệ tâm phúc của Sở Trạm, võ công tự nhiên là cao cường. Chui đao vừa rút khỏi vỏ, hắn hoàn toàn khác hẳn bộ dáng thờ ơ lạnh lùng bình thường. Cả người tỏa ra sát khí lạnh lẽo làm cho thích khách cũng cảm thấy run sợ.

Tuy là nói vậy, nhưng những người này thế nhưng xuống tay không có nửa điểm do dự. Liền rất nhanh phân ra mấy người vây lấy kẻ khó đối phó nhất, Ly Ca. Những người còn lại toàn bộ đều hướng về Sở Trạm. Về phần Phùng Lạc thấy tình thế không ồn mà bản thân lại là thư sinh yếu ớt không giúp được gì chỉ có thể trốn vào một gốc thì hiển nhiên đã bị thích khách bỏ qua triệt để.

Bị vây lấy chỉ là nhất thời, tuy rằng võ công của đám thích khách này khá giỏi, nhưng cũng không có khả năng ngăn được cao thủ như Ly Ca. Nhưng ngoài dự liệu của người thi hành việc ám sát này là võ công của Sở Trạm cũng không kém.

Sở Trạm biết Diệp Tư Vũ hoàn toàn không biết võ công, vì vậy vẫn luôn cẩn thận đem nàng bảo hộ phía sau. Chỉ là từ trước đến nay Sở Trạm luôn có nụ cười ôn hòa, thế nhưng ngay lúc này trên mặt lại hết sức nghiêm túc. Kiếm trong tay vung lên, không chút do cắt đứt yết hầu của người trước mặt. Hiện tại Sở Trạm cũng không nghĩ đến việc là lần đầu tiên mình gϊếŧ người, trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm, nhất định phải bảo hộ người trong lòng an toàn.

Sở Trạm nắm chặt kiếm toàn lực chống đỡ. Máu tươi bắn tung tóe dính vào y phục màu tím, lụa mỏng màu trắng cũng nhiễm một vài đóa hồng mai. Cùng lúc ấy, trong bốn người vây lấy Ly Ca thì đã có hai người chết, một người bị thương. Chuyện hắn nhanh chóng chạy đến giải vây bất quá cũng chỉ là trong phút chốc mà thôi.

Người dẫn đầu nhóm thích khách đã nhìn ra Sở Trạm vẫn luôn cẩn thận che chở cho nữ tử trong lòng, vì vậy hắn liền nháy mắt ra hiệu. Lập tức có thích khách thừa dịp Sở Trạm vung kiếm chống đỡ nhanh chóng bổ một đao về phía Diệp Tư Vũ.

Không kịp thu kiếm quay về phòng thủ, thuyền nhỏ lại càng không có chổ để tránh, Sở Trạm không chút suy nghĩ liền trực tiếp vươn tay trái đang ôm Diệp Tư Vũ ra, nắm lấy lưỡi đao đang bổ tới. Khó khăn lắm khiến cho lưỡi đao dừng lại trước mặt Diệp Tư Vũ khoảng nửa cánh tay.

Trong nháy mắt Diệp Tư Vũ nhìn thấy máu tươi bắn ra, nàng cũng biết nếu như Sở Trạm không kịp thời cản được một đao này, thì bàn tay của nàng đã bị đứt lìa hoặc bị phế bỏ. Ngẫng đầu nhìn, chỉ thấy Sở Trạm không chớp mắt vung kiếm trực tiếp gϊếŧ chết kẻ đánh lén kia, sau đó tay trái mới buông ra thanh đao vẫn nắm chặt trong tay.

" Leng keng" một tiếng thanh thúy vang lên, lúc đao rơi xuống đất, máu cũng đã nhuộm đỏ sàn thuyền. Diệp Tư Vũ nhìn thấy máu đỏ tươi, tim đập không ngừng. Dẫu biết rõ thương thế không phải là chí mạng, chỉ cần tịnh đưỡng một khoảng thời gian liền không sao, thế nhưng vẫn không tránh khỏi sợ hãi. Nàng giống như tiên tử, từ trước tới nay đều thờ ơ lãnh đạm, thế nhưng lúc này lại là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được tư vị hoảng loạn.

Ly Ca rốt cục gϊếŧ được hai người cuối cùng liền nhanh chóng chạy đến giải vây. Một tay Sở Trạm bị thương chảy không ít máu làm mặt nàng thoáng chút tái nhợt. Bất quá thần sắc vẫn nghiêm túc như cũ. Diệp Tư Vũ không màng đến việc hiện tại Ly Ca đang chiến đấu cùng ba bốn thích khách, cũng bất chấp việc thuyền nhỏ quá tải đang từ từ chìm xuống, nàng chỉ biết nhanh chóng lấy khăn tay từ trong ngực ra, miễn cưỡng giúp Sở Trạm cầm máu.

Nhận thấy thuyền đang không ngừng chìm xuống, Ly Ca cũng ý thức được thuyền nhỏ quá tải vô cùng nghiêm trọng. Sợ rằng thuyền sẽ chìm ngay lập tức nên trong lúc đấu hắn vẫn tranh thủ thời gian tận lực đá mấy thi thể trên sàn ra khỏi thuyền. Sở Trạm thấy vậy tự nhiên cũng đi hỗ trợ.

Khi thích khách vừa đến, bác lái đò đã bị gϊếŧ. Lúc này thi thể lại liên tục được ném xuống hồ, thoáng chốc bên ngoài hồ nước màu ngọc bích liền nhiễm một mảng lớn đỏ thẩm. Những thuyền hoa xung quanh vốn là bị kinh động, giờ lại thấy cảnh này tự nhiên là kinh hô không ngừng. Toàn bộ Tĩnh Lăng hồ nhất thời hỗn loạn vô cùng.

Mắt thấy thuyền không ngừng chìm, Ly Ca một bên chiến đấu một bên hô: "Điện hạ, đi!! Bên ngoài hẳn là có tiếp ứng tùy thời sẽ lên thuyền."

Những tên thích khách này toàn thân đều khô ráo, lại có thề chờ đến khi chỉ còn lại thuyền nhỏ đơn độc một mình mới hành động, Sở Trạm cùng Ly Ca đều đoán được nhất định bọn họn đi thuyền tới. Lúc này thích khách chỉ còn lại hai người, nhưng Ly Ca cũng đã bị thương, hai bên càng đấu càng kịch liệt, nhất thời khó phân thắng bại .

Sở Trạm nhìn người được nàng che chở trong lòng, lại nhìn Ly Ca, sợ rằng các nàng nếu còn ở lại sẽ làm thuyền chìm nhanh hơn, liền chỉ có thể kéo Diệp Tư Vũ ra ngoài tìm thuyền khác. Đợi đến khi tầm mắt nhìn thấy một chiếc thuyền neo ở góc khuất sau thuyền nhỏ, Sở Trạm nắm lấy Diệp Tư Vũ, vận công dưới chân, nhảy lên, lại mượn lức mặt nước mới bình yên đặt chân lên thuyền kia.

Sở Trạm thờ hổn hển. Vừa rồi đánh nhau chết sống một phen, nàng lại gϊếŧ hai người. Đối với một người chẳng bao giờ chân chính dùng võ công để gϊếŧ người như nàng thì cảm giác thật sự không thoải mái. Bất quá chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở, trong lòng thầm kêu không tốt. Vừa rồi chỉ mang Diệp Tư Vũ rời đi, thế nhưng lại quên trên thuyền còn có một Phùng Lạc không biết võ công.

Nhanh quanh bốn phía, xác định xung quanh không có nguy hiểm, Sở Trạm căn dặn Diệp Tư Vũ ở trên thuyền chờ nàng, sau đó lại vội vã vận khinh công chạy trở về thuyền nhỏ. Khi đặt chân xuống thuyền, nàng rõ ràng cảm giác được thân thuyền mạnh mẽ chìm xuống, bất quá cũng may không đợi Sở Trạm chạy vào trong tìm, trong lúc hổn loạn Phùng Lạc đã thừa dịp không ai để ý chạy đến bên ngoài khoang thuyền.

Sở Trạm cũng không nhiều lời, trực tiếp nắm lấy đai lưng mang người rời khỏi thuyền nhỏ.