Chương 3: Một Lời Hứa

Ngoan ngoãn nép trong vòng tay ấm áp, rốt cục Sở Trạm cũng không ngăn được nước mắt chảy ra. Nàng vùi đầu trong lòng Diệp Tư Vũ, thật sâu hít vào, khoang mũi tự nhiên tràn ngập mùi thơm ngát, ấy vậy mà nước mắt cứ không ngừng rơi xuống. Nàng tuyệt nhiên không muốn người khác nhìn thấy cái bộ dạng yếu đuối, vì thế đành phải im lặng cúi đầu không nói một lời.

Diệp Tư Vũ biết hài tử trong lòng mình đang rơi lệ, nhưng lại quật cường không muốn cho người khác thấy. Vì vậy nàng cũng làm bộ không biết, tùy ý để cho nước mắt người kia thấm ướt vạt áo. Mùi sữa nhàn nhạt trong mủi nói cho nàng biết, đứa nhỏ trước mắt là một hài tử còn chưa tới mười tuổi.

Hồi lâu, Sở Trạm đỏ mặt rời khỏi cái ôm của Diệp Tư Vũ. Nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu, mũi chân vô thức vẽ vẽ vòng tròn trên đất, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu, thực xin lỗi, ta làm dơ y phục của người."

Diệp Tư Vũ gặp được bộ dáng trẻ con cùa nàng, nhất thời trên môi nở nụ cười, dùng tay nhéo nhéo khuôn mặt đang xị ra của nàng nói "Ngươi đã kêu ta một tiếng mẫu hậu rồi, mẫu hậu như thế nào lại nhỏ mọn như vậy. Tốt lắm, không có việc gì."

Lại một lần nữa bị nụ cười rạng rỡ của Diệp Tư Vũ làm cho hoa mắt, Sở Trạm thoáng sửng sốt thất thần, còn chưa hồi phục lại nghe Diệp Tư Vũ nói thêm, "Đêm qua tuyết vừa rơi, hôm nay là rất lạnh. Ngươi ăn mặc đơn bạc, mới vừa rồi lại nằm trên tuyết hồi lâu, y phục hẳn là đều ấm ướt. Ngươi vẫn là nhanh một chút trở về đổi y phục, sau đó uống thêm bát canh gừng, để cho cảm lạnh sẽ không tốt."

Vừa nói, Diệp Tư Vũ một bên còn giúp Sở Trạm cài lại áo choàng hồ cừu đang mặc trên người, trên mặt hoàn toàn hiện rõ bộ dáng quan tâm. Làm cho Sở Trạm, từ nhỏ mất mẹ, cảm thấy trong lòng kỳ thật ấm áp, đột nhiên còn có ý nghĩ không muốn tách rời tân mẫu hậu này. Bất quá ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện, ngoài cái áo choàng thì trên người Diệp Tư Vũ không có nhiều y phục cho lắm, nghĩ đến lúc này cũng có thể là nàng đang lạnh.

Sở Trạm vội vàng kéo áo choàng từ trên người xuống, tính đem khoác lại cho Diệp Tư Vũ: "Đều là nhi thần không tốt , không có phát hiện mẫu hậu quần áo đơn bạc. Áo choàng này, người vẫn nên mặc đi, nhi thần trong chốc lát trở về đổi lại y phục liền tốt."

Diệp Tư Vũ đưa tay ngăn cản nàng, cười cười nói: "Không ngại. Áo choàng này ngươi vẫn nên mặc thì tốt hơn. Ta đến Ngự Hoa viên cũng đã một lúc, hiện tại liền phải trở về. Bên ngoài có người chờ, người không cần lo lắng."

Nghe trong lời nói của Diệp Tư Vũ tựa hồ là có ý tứ rời đi, Sở Trạm không biết vì cái gì có chút khẩn trương. Không kịp nghĩ nhiều liền đưa tay ra cầm chặt tay Diệp Tư Vũ. Nhưng sau khi bàn tay non mềm kia rơi vào tay nàng, Sở Trạm mới thấy chính mình thật lỗ mãng, vội vàng buông ra, nhưng lại không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.

Diệp Tư Vũ cũng bị hành động của Sở Trạm làm cả kinh, tuy rằng hai người nói chuyện một lát coi như đã có một ít giao tình, nhưng nàng cũng không nghĩ tới Sở Trạm đột nhiên lại có động tác này. Nhìn đứa nhỏ trước mắt cúi đầu đỏ mặt, nàng lại cảm thấy thật khả ái. Do không nỡ trách móc nặng nề, nàng đành phải nhẹ nhàng hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Sở Trạm đỏ mặt, nói quanh co cả nửa ngày cũng chưa có nói đến trọng tâm. Mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, chính mình nếu không đi ra chỉ sợ người trong Phượng Nghi cung sẽ đi vào tìm. Diệp Tư Vũ mỉm cười xoa đầu Sở Trạm: "Được rồi, giờ thật sự không còn sớm nữa. Ngươi vẫn là mau chút hồi cung thay y phục đi, ta cũng nên quay lại Phượng Nghi Cung rồi. Đương nhiên nếu sau này có việc gì muốn nói, ngươi cũng có thể tới Phượng Nghi cung tìm ta."

Nói xong lời này, Diệp Tư Vũ rốt cục vẫn phải ly khai. Sở Trạm một tay gắt gao nắm lấy áo lông trên người, một bên ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Diệp Tư Vũ rời đi. Nàng nhếch môi dưới, cố gắng áp chế trong lòng không nỡ, tự biết rằng sẽ rất khó có cơ hội gặp lại vị tân hoàng hậu này lần nữa, người được coi như đối tốt với mình, mẫu hậu.

Nàng là một hoàng tử bình thường không được sủng ái, bên người lại chẳng có ai chở che, tại chốn thâm cung hung hiểm này nàng liền cố ý hạ thấp bản thân làm cho mọi người quên đi chính mình. Mà Diệp Tư Vũ là Hoàng hậu, dù không được sủng hạnh cũng là một mẫu nghi thiên hạ đầy cao quý. Cho nên nàng không nên cũng không thể dễ dàng tìm đến nàng. Huống chi lại nghe nói vị tân Hoàng hậu này rất ít khi lộ diện, ngày thường nàng chỉ quanh quẩn trong Phượng Nghi cung. Cứ như thế, ngay cả cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt nàng cũng không có.

Nghĩ đến đây, lòng Sở Trạm ttràn đầy mất mát cùng bất lực.

Từ ngày từ biệt ấy, hai người thật sự chưa từng gặp lại.

Toàn bộ mùa đông, Sở Trạm ngoại trừ đi thư phòng đọc sách, trên cơ bản đều sinh hoạt trong tẩm cung của mình, ít xuất hiện đến độ người trong cung sắp quên đi sự hiện diện của nàng. Về phần Diệp Tư Vũ, thỉnh thoảng cũng hay ra ngoài tản bộ. Nhưng dù sao cũng phải cố ý đi tìm Sở Trạm, cho nên rất khó để hai người trùng hợp hội ngộ.

Cứ thế, đông đi xuân đến, chớp mắt đã hai tháng trôi qua. Mùa đông tới nhanh, đi cũng rất nhanh. Những bông tuyết trắng của mùa đông kia còn tại trong mắt, ấy vậy mà chớp cái mọi người đã bỏ đi quấn áo mùa đông nặng nề mà thay vào đó là những bộ xiêm y nhẹ nhàng cùa mùa xuân. Ngay tiếo theo đó, bầu không khí trầm lắng của hoàng cung tựa hồ bởi vì vạn vật bắt đầu khôi phục mà hơn vài phần sinh khí.

Mắt thấy thời tiết tựa như càng ngày càng tốt, hôm nay, sau khi học xong, thời điểm Sở Trạm đang trên đường trở về tẩm cung của mình đột nhiên nhớ ra cái gì. Vì thế chân vừa chuyển, nàng đã xoay người tiến về hướng rừng mai trong Ngự Hoa viên.

Mùa xuân đến, Ngư Hoa viên vốn tiêu điêu vào mùa đông gần như được khôi phục lại. Tất thảy đều bừng bừng sức sống. Những cỏ cây khô héo trước đây đều đã khởi tử hồi sinh, đâm chồi nảy lộc. Thậm chí, đây chỉ mới vào đầu xuân, mà trong Ngự Hoa viên đã có rất nhiều hoa muốn nở rộ. Phóng mắt nhìn quanh, ngược lại là có tư thái tranh tài khoe sắc.

Có thể là vì khí trời khá tốt, nên những người trốn trong tẩm cung tránh rét suốt mùa đông đều tấp nập ra ngoài dạo chơi. Lúc trước, đi cả nửa canh giờ cũng không có lấy một bóng người, vậy mà hiện tại, Sở Trạm bất quá là vội vàng đi ngang, trên đường liền dễ dàng gặp gỡ vài ba vị Hoàng phi, Công chúa. Chẳng qua là nàng không thích cùng những người này giao tiếp, vì vậy sau khi nhìn thấy liền rất nhanh tránh xa.

Do rất hay trốn tránh người khác, ngày thường Sở Trạm tiến vào rừng mai chỉ dùng thời gian nửa chén trà, vậy mà hôm nay nàng lại phải tốn gấp đôi thời gian mới có thể đến nơi. Hoa mai không giống những hoa khác, chúng nở rộ vào tiết trời đông giá rét. Đến độ xuân sang, khi trăm hoa khoe sắc, ta lại chẳng thấy bóng dáng chúng đâu. Cho nên, lúc này rừng mai chỉ còn lại vỏn vẹn cành lá. Tất nhiên, sẽ chẳng có ai chạy đến đây xem lá cây mà bỏ qua những đóa hoa kiều diễm ngoài kia.

Sở Trạm một mình chạy tới rừng mai yên tỉnh không một bóng người. Nàng ngẩng đầu tìm kiếm một phen. Cái tổ chim từ năm trước như cũ không có động tỉnh, hiển nhiên là bị đám chim ấy bỏ lại. Bất quá, rừng mai dưới sắc xuân lại náo nhiệt như trước, đâu đó bên tai nghe được thanh âm líu ríu của chim sẻ, Sở Trạm tìm kiếm một lúc liền tìm được vài cái tổ mới ở nơi khác.

Chính mắt trông thấy rừng mai bừng bừng sức sống như xưa, Sở Trạm nhịn không được cười cười. Bất quá nụ cười mỏng manh ấy rất nhanh vụt tắt. Không biết vì sao, nàng tuy rằng thấy được chim nhỏ trở về như ý nguyện, nhưng từ tận đáy lòng vẫn là cảm thấy có chút mất mát. Tựa hồ là bởi vì điều nàng thật sự chờ mong cũng không thể thực hiện được.

Trước mắt không hiểu sao phảng phất một thân ảnh đang đứng trên tuyết, bộ dáng xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần.

Sở Trạm vốn cho rằng qua hai tháng này nàng đã gần như quên rồi, vậy mà không hiểu sao, nàng thế nhưng lại nghĩ đến người nọ. Nàng nhớ rõ, lúc trước nàng kêu mình đi Phượng Nghi cung tìm nàng. Nhưng mùa đông cũng đã qua, Sở Trạm thủy chung chưa từng bước vào Phượng Nghi cung một bước, liệu người kia có hay không thất vọng?

Ý nghĩ ấy vừa mới toát ra trong đầu, Sở Trạm liền nhịn không được tự giễu cười cười. Nàng quả nhiên là kẻ ngốc, bất quà chỉ là bình thủy tương phùng* (bèo nước gặp nhau). Một câu khách khí như vậy nàng thế nhưng cho là thật. Giữa chốn thâm cung này, nàng ngây thơ như vậy, chỉ sợ là sớm ngày mất mạng mà thôi.

Âm thầm lắc đầu, Sở Trạm đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nghe được phía sau có thanh âm quen thuộc, mang theo thản nhiên ý cười nói: "Như thế nào? Lại tới đây xem chim chóc có thể bay khỏi hoàng cung?"

Sở Trạm cả kinh quay đầu, người mà nàng vừa rồi nghĩ đến đang đứng sau nàng, vẻ mặt mang theo ý cười. Thu thập tâm tình một chút, Sở Trãm lập tức khom mình hành lễ vấn an, lại ngoài ý muốn cả buổi cũng không nghe được động tĩnh gì. Vừa ngẩng đầu, liền thấy người nọ một thân bạch y, đang ngước nhìn cái cây nơi có một đám chia sẻ vui vẻ hót ríu rít.

Trong lòng không biết vì sao khẻ động, Sở Trạm đột ngột mở miệng nói: "Nếu có một ngày ta có thể giống chim chóc thoát khỏi nơi này, ngươi nguyện ý đi cùng ta chứ?"

Diệp Tư Vũ nghe vậy rủ mắt xuống, thật lâu sau mới gật gật đầu cười: "Được thôi, nếu có một ngày như vậy, ta sẽ cùng ngươi rời đi."