Chương 7: Kỳ Thi Mùa Xuân

Mồng chín đầu tháng hai này là thời gian Sở Quốc diễn ra khoa cử, kỳ thi có tổng cộng gồm có ba buổi liên tục trong ba ngày. Để phòng ngừa thí sinh gian lận, từ trước đến nay Sở Quốc có quy định chỉ cần vào trường thi, vô luận là thí sinh hay chủ khảo đều chỉ cho vào chứ không cho ra. Cho nên, tất cả phải ở lại trong trường thi, đến khi cuộc thi kết thúc mới được rời đi.

Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ dĩ nhiên biết quy định này. Lễ bộ thượng thư giống như Phật Di Lặc, suốt ngày cười tủm tỉm, con người cũng khá tốt. Từ sau khi nhận được thánh chỉ, sáng sớm hắn đã đặc biệt đến nhắc nhở Sở Trạm, để nàng xử lí tốt mọi chuyện, thuận tiện mang theo ít quần áo và đồ dùng hàng ngày đến trường thi. Chỉ là chưa đợi Sở Trạm tự mình thu dọn, Diệp Tư Vũ đã giúp nàng sắp xếp thỏa đáng.

Kỳ thi bắt đầu vào buổi sáng hôm nay, bình minh vừa ló dạng Sở Trạm đã đi Phượng Nghi cung. Không ngoài dự liệu, Diệp Tư Vũ đã thức dậy, hơn nữa còn giúp Sở Trạm chuẩn bị rất nhiều thứ. Không chỉ đồ để dùng, đồ ăn cũng có không ít. Theo Diệp Tư Vũ nói, ở trường thi không thể so với trong cung, ăn uống sinh hoạt luôn luôn khuyết thiếu, vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút cho bản thân mới tốt.

Nhìn thấy Sở Trạm sáng sớm đã vội vã tới đây, Diệp Tư Vũ vẫn như cũ lộ vẻ thảm nhiên tươi cười, mang những lời căn dặn tối qua nói lại một lần nữa. Sở Trạm cũng không có nửa điểm cảm thấy phiền toái, chỉ cười tủm tỉm nghe. Đợi nàng nói xong mới mở miệng: "Được rồi mẫu hậu, mỗi một câu ngươi nói nhi thần đều nhớ kỹ, ngươi cứ việc yên tâm. Chỉ là thời gian cũng không còn sớm, nhi thần cùng người dùng bữa sáng xong sẽ đi."

Nghe xong lời này, Diệp Tư Vũ lộ vẻ kinh ngạc: "Ngươi chưa ăn sáng đã chạy tới đây?" Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn cấp tốc ra cho người mang lên bữa sáng.

Sở Trạm bày ra bộ dáng đáng thương, đi tới bên người Diệp Tư Vũ: "Chẳng phải trường thi không cho phép ra ngoài sao? Nhi thần đi đến ba ngày, sẽ không có cơ hội bồi tiếp mẫu hậu. Thừa dịp lúc này còn chưa xuất cung, nhi thần liền đến đây cùng mẫu hậu ăn một bữa a." Dừng một chút, nàng làm nũng nói: "Mẫu hậu, ba ngày không gặp, người phải nhớ đến nhi thần đó."

Diệp Tư Vũ nghe nàng nói vậy lắc đầu cười: "Trạm nhi, năm nay ngươi cũng đã mười sáu rồi. Thế nào lại như tiểu hài tử chưa lớn vậy."

Sở Trạm rung đùi đắc ý, tự nhiên trả lời: "Tuy Trạm nhi mười sáu, nhưng Trạm nhi vẫn là con của mẫu hậu. Nhi thần đang ở nhà, hà tất phải làm ra bộ dáng theo khuôn phép. Lẽ nào mẫu hậu không thích Trạm nhi như vậy?"

Diệp Tư Vũ cười không thèm nhắc lại, trong lòng lại là nhàn nhạt ấm áp. Ít ra trong hoàng cung rộng lớn này, có một người như vậy, trước mặt mình vui vẻ cười nói tức giận mắng chửi, không che giấu điều gì. Cảm giác được người khác tin tưởng làm cho tâm trạng nàng vui sướиɠ, phấn khởi.

Trong lúc nói chuyện, dưới sự sắp xếp của Lý Bảo Khánh đồ ăn sáng đã được dọn lên đâu vào đấy, mà ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng hơn rất nhiều. Chỉ là, sĩ tử năm nay đi thi không được may mắn hay không mà mấy ngày trước vẫn còn là nắng ấm chan hòa, trăm hoa đua nở. Thế nhưng từ hôm qua Sở kinh lại bắt đầu đổ mưa. Dù lúc này đã là bình mình, bên ngoài vẫn là bộ dáng âm u. Tuy rằng mưa vẫn chưa rớt hạt, nhưng cũng không khó đoán hôm nay trời tiếp tục có mưa.

Cùng Diệp Tư Vũ ăn xong bữa sáng, Sở Trạm mặc dù có chút luyến tiếc nhưng vẫn cầm lấy túi hành lí Diệp Tư Vũ giúp mình thu thập xoay người đi. Đi được một đoạn, nàng quay đầu nhìn lại, người kia vẫn như cũ một thân bạch y đứng ở cửa lớn Phượng Nghi cung xa xa nhìn nàng rời khỏi.

Ngẫu nhiên có gió thổi qua, Sở kinh sau cơn mưa không khác gì mùa đông lạnh giá, khiến cho Sở Trạm không khỏi lo lắng Diệp Tư Vũ ăn mặc đơn bạc* (mỏng manh) đứng ở nơi làm sao chịu được. Chẳng còn cách nào khác, Sở Trạm cũng chỉ có thể gia tăng cước bộ, hy vọng bản thân đi nhanh một chút, nàng nhìn không thấy sẽ trở vào thôi.

Ly Ca mang một bao hành lí thật to trong tay, cước bộ nhẹ nhàng đi theo Sở Trạm. Lúc Sở Trạm quay đầu hắn cũng lặng lẽ quay lại nhìn thoáng qua, theo thói quen một câu cũng không nói. Tiếp tục nối gót Sở Trạm rời xa Phượng Nghi cung, xuất cung, sau đó ngồi xe ngựa một đường đến trước cổng trường thi.

***********************************************

Vấn đề thi cử là do Lễ bộ trông coi, do đó trường thi cũng được đặt tại Lễ bộ. Nơi đó thường ngày vẫn là đóng lại, đợi đến khoa cử ba năm một lần mới mở rộng đại môn, nghên tiếp sĩ tữ từ khắp nơi đổ về.

Khoa cử ba năm một lần, trường thi đúng vào giờ Thìn* (7 giờ đến 9 giờ) ngày mồng chín tháng hai sẽ mở ra. Sau đó Lễ bộ thị lang sẽ dẫn nhóm sĩ tử đến tế bái tiên hiền* (người hiền triết đời trước)—Khổng Tử. Đợi đến khi tế tự hoàn tất, quan chủ khảo sẽ tuyên bố nhập tràng*(bắt đầu vào thi, vào chổ). Mà nhập tràng thật ra chính là giải thích luật lệ trong lúc thi. Do kỳ thi này độ khó rất cao, trong khi hàng vạn môn sinh lại đến ứng thí, có thể nói đây chính là cá chép hóa rồng. Cho nên nhập trường cũng được gọi là vượt Long môn.

Lúc Sở Trạm xuất cung thời gian đã không còn sớm, may mắn xe ngựa một đường chạy khá nhanh, thời điểm nàng đến trường thi Lễ bộ thị lang vẫn chưa tế lễ xong. Từ xa, Lễ bộ Trương Thượng thư nhìn thấy xe ngựa của Sở Trạm liền vội vàng cho người đi đến dẫn xe, trực tiếp tiến vào trường thi.

Những ngày này, sĩ tử ở lại Sở kinh chờ ngày thi đều đã nghe nói quan chủ khảo năm nay chính là nhị Hoàng tử của đương kim Hoàng đế Sở Hoàng. Thân phận cao quý không phải ai cũng có thể sánh được. Cũng vì như vậy, đại đa số người ở đây đều vô cùng hiếu kỳ về nhị Hoàng tử điện hạ. Nhưng thật không may, khi cửa trường thi được mở ra bọn họ chỉ thấy phó chủ khảo Lễ bộ Thượng thư đại nhân, chứ vẫn chưa thấy vị hoàng thân quốc thích kia.

Đợi đến khi tế tự hoàn tất, mọi người ngẫng đầu, lúc này mới thấy bên cạnh Thượng thư đại nhân đang cười tủm tỉm là một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Thiếu niên kia đầu đội ngọc quan, một thân bạch sắc long văn trường bào* (quần áo màu trắng có hoa văn hình rồng), thẳng tấp đứng đó vô cùng tuấn tú. Không cần đoán cũng biết, người đó chính là quan chủ khảo trong truyền thuyết—nhị Hoàng tử Sở Trạm.

Dù Sở Trạm thong thả ung dung đến muộn nhưng Trương thượng thư cũng không nói gì, như trước đứng bên cười tủm tỉm, cùng nàng nói chuyện vài câu. Tế tự kết thúc là lúc Sở Trạm đứng ra, trước là nói vài câu khích lệ, sau là nói một hồi cảm tạ hoàng ân rộng lớn bao la, lại nhấn mạnh quy tắc trường thi một lần nữa. Cuối cùng, dưới sự chờ đợi của mọi người, vung tay lên, trầm giọng hô: "Nhập Tràng!!!"

Nói xong câu đó, Sở Trạm liền lui qua một bên, trong khi binh lính của Lễ bộ sẽ tiến lên đơn giản soát người sĩ tử, kiểm tra vật phẩm mang theo. Xác định không có vấn đề gì mới cho pháp sĩ tử nhập trường.

Khoa cử năm nay thật là hoành đại* (đồ sộ, hoành tráng), nhân số có hơn một ngàn, tuy là có không ít binh lính của Lễ bộ, nhưng kiểm tra hoàn tất cũng mất hết nửa canh giờ. Dù vậy, Sở Trạm vẫn đứng một bên quan sát, Trương Thượng thư tự nhiên cũng bồi ở một bên. Đợi được thí sinh cuối cùng vào chổ, hai người mới lịch sự thủ thế*, Sở Trạm dẫn đầu bước vào cổng lớn trường thi. (Hai người cùng đưa tay ra mời người còn lại đi trước).

Tức thì, cửa lớn trường thi màu đỏ son được binh lính Lễ bộ hợp lực "phanh" một tiếng đóng lại. Trong khi binh sĩ thuộc Phũ doãn sẽ vội vàng cầm giấy niêm phong torng tay dán lên cửa. Giấy niêm phong này cũng phải đợi ba ngày sau, kỳ thi kết thúc, sĩ tử ra ngoài mới được bóc xuống.

Giấy niêm phong vừa dán xong, hàng trăm binh sĩ tinh nhuệ đồng thời xuất hiện, bao vây toàn bộ trường thi. Chờ chạy đến đúng vị trí, binh lính cầm trong tay trường thương cùng lúc xoay người, vẻ mặt nghiêm nghị làm người khác khó đến gần. Đem trường thi canh giữ vô cùng kiên cố.

Đến đây, kỳ thi khoa cử năm Thừa Khang năm thứ hai mươi bảy, chính thức bắt đầu.