Chương 13

Chùm sáng tựa như một con đường mòn dẫn từ hành lang tới thẳng trong phòng.

Chung Tư Gia lắc lư cơ thể, chậm rãi bước ra dọc theo chùm sáng, con dao gọt trái cây cắm trên cổ cũng lung lay theo như đang đi trên thảm đỏ.

Tất nhiên Từ Đồ Nhiên không có ý định ngoan ngoãn đứng chờ cậu ta đi tới. Cô lùi lại một bước, quét mắt một vòng rồi nhanh chóng khóa chặt cái đèn khẩn cấp gần mình nhất — Gọi là “đèn khẩn cấp” nhưng thực chất chẳng thể nhìn ra được từ bề ngoài. Lúc không sáng nó hệt như một vật trang trí tường, sáng lên thì lại như một con mắt đang mở…

May mà không ngụy trang quá khó tìm.

Từ Đồ Nhiên bỗng nhảy lên, vung nắm đấm vào cái đèn đó.

Ai ngờ chân còn chưa nhấc được lên khỏi mặt đất đã bị siết chặt. Có thứ gì đó chộp lấy cô rồi ghì mạnh xuống. Từ Đồ Nhiên mất trớn, ngã thẳng ra đất.

Quả nhiên là những thứ như xúc tu rất đáng ghét mà.

Từ Đồ Nhiên chậc một tiếng ra chiều mất kiên nhẫn, ra sức kéo xúc tu đang bám trên cổ chân mình ra. Khoảng thời gian dây dưa này đã đủ để Chung Tư Gia nghênh ngang đi tới gót chân cô rồi.

“Lúc nãy mày đâm tao vui lắm nhỉ?” Cậu ta từ trên cao nhìn xuống Từ Đồ Nhiên, không hề che giấu ác ý trong mắt.

Từ Đồ Nhiên: …

Cô nhớ lại cách lựa lời đàm phán ban nãy của Cố Thần Phong, cố gắng vận dụng: “Đừng kích động, có gì thì nói cho rõ thôi mà. Tôi cũng chẳng muốn chuyện thành ra thế này đâu, Cố Tiểu Nhã đã từng nói rồi, tức giận cũng không giải quyết được gì…”

“…” Khuôn mặt của Chung Tư Gia lập tức trở nên méo mó.

Gì thế này, có thể qua loa hơn nữa được không? Dù tao chắc chắn sẽ không nghe lời mày, nhưng mày cũng đâu cần phải chép y chang lời thoại để lừa tao chứ?

Cậu ta hừ lạnh một tiếng, vẫn giữ thiết lập nhân vật của mình rất tốt. Các xúc tu vươn ra sau hình dáng mờ nhạt như thể đã sẵn sàng cấu xé cơ thể cô ra thành tám mảnh.

— Nhưng đúng lúc này, dưới lầu chợt có một âm thanh va chạm vang lên.

Trong tiếng loảng xoảng có cả tiếng “ầm ầm ầm” liên hồi, mãi không dứt.

Từ Đồ Nhiên khẽ giật mình.

Cô chưa từng nghe qua âm thanh va chạm trước, nhưng âm thanh đánh thứ gì đó ở đằng sau thì lại rất quen tai.

Chính là tiếng tủ sắt bị va chạm!

Có chuyện gì vậy?

Trái tim Từ Đồ Nhiên khẽ hẫng một nhịp, cô bình tĩnh lại, đá mạnh một cú vào Chung Tư Gia — Kẻ đang phân tâm vì âm thanh mà nhất thời không phòng bị, cậu ta bị cô đạp té ngửa ra đất.

Nhưng chân phải của Từ Đồ Nhiên cũng bị đau. Cô không rảnh mà quan tâm, chỉ đứng dậy chạy tới cầu thang, chưa chạy được mấy bữa đã thấy một bóng người quen thuộc đi tới.

“Từ Đồ Nhiên! Tôi tới giúp cậu đây!” Lớp phó thể thao nói, giơ chậu hoa lớn trên tay lên bày ra tư thế ném tạ.

Cái chậu hoa lớn tới đáng sợ, bên ngoài bị nứt để lộ ra một màu xanh lá quỷ dị.

Từ Đồ Nhiên lập tức hiểu được ý của lớp phó thể thao nên bèn nói: “Đưa cho tôi! Cậu đừng có đυ.ng cậu ta!”

Lớp phó thể thao: …?!

Dù không hiểu lý do tại sao Từ Đồ Nhiên lại bảo dừng nhưng cậu ta vẫn rất nghe lời, thu tay lại rồi đưa chậu hoa cho Từ Đồ Nhiên.

Từ Đồ Nhiên nhận được chậu hoa, dứt khoát xoay người ném thẳng vào sau gáy của Chung Tư Gia!

Vì sợ khả năng phản đòn của Chung Tư Gia nên lần này cô đã cố gắng không dùng sức nhiều, nhưng kể cả thế thì cái chậu hoa đã phình tới cực độ cũng vỡ tan tành. Một cục màu xanh lá xuyên qua lớp mảnh vỡ rồi rơi vào đầu Chung Tư Gia, những ngọn cây như xúc tu lập tức nhúc nhích trên đầu cậu ta, chui vào như giun!

Đó là đám cỏ mà trước đó lớp phó thể thao đã nôn vào chậu hoa — Từ Đồ Nhiên bỗng hơi xúc động, mới không gặp có chút xíu mà nó đã lớn tới cỡ này rồi.

Tất nhiên bây giờ không phải là lúc để cảm khái. Nhân lúc Chung Tư Gia đang xé đám cỏ, Từ Đồ Nhiên rút con dao gọt trái cây trên người cậu ta ra rồi dùng sức ném lên trên. Cái đèn khẩn cấp gần Chung Tư Gia nhất vỡ tan, hành lang lập tức tối mù lại, Từ Đồ Nhiên cùng với lớp phó thể thao lần lượt đi dọc theo hai hướng khác nhau bỏ đi, vừa đi vừa đập nát đèn khẩn cấp trên đường.

Trong nháy mắt, 7, 8 cái đèn khẩn cấp của hành lang tầng 3 đã bị phá, trên lầu dần dần thiếu đi ánh sáng. Có một số đèn khẩn cấp bị giấu rất kỹ, nhìn thoáng qua không thấy được nên Từ Đồ Nhiên cũng không lãng phí thời gian, sau khi đập được vài cái thì chạy thẳng xuống bậc thang trốn, tới tầng 2 là một không gian tối hoàn toàn.

Dường như dưới chân có thứ gì đó, Từ Đồ Nhiên sờ thử mới phát hiện đó là mảnh vỡ của đèn khẩn cấp.

Hóa ra là thế, giờ cô mới biết âm thanh loảng xoảng ban nãy từ đâu ra.

Căn phòng bên cạnh cầu thang thoát hiểm tối đen như mực, bên trong vẫn còn tiếng “Ầm ầm ầm” vang lên. Từ Đồ Nhiên đi tới thử gọi một tiếng thì chợt nghe giọng nói ngạc nhiên của Cố Tiểu Nhã vang lên: “Từ Đồ Nhiên! Tốt quá rồi, cậu không sao đấy chứ?”

Chỉ thấy Cố Tiểu Nhã và Tiểu Mễ lảo đảo bước ra từ trong phòng, Từ Đồ Nhiên nói: “Chuyện gì thế? Những tiếng động vừa rồi…”

“Đều do chúng tôi làm ra đấy!” Cố Tiểu Nhã nói ngay, “Tôi và Tiểu Mễ chạy vào phòng dụ ma nữ đập cửa, tới khi nó dừng thì chúng tôi tự gõ luôn… Ý kiến này là của lớp phó học tập. Cậu ấy bảo như thế có thể dụ Chung Tư Gia tới.”

“Những người khác thì đi đập đèn. Lớp phó học tập ở đầu kia hành lang để hỗ trợ lớp phó thể thao, số còn lại chắc đang ở tầng 1.”

Cô ta vừa nói vừa dắt Từ Đồ Nhiên đi tới trước, tới đầu cầu thang tầng 2 thì bắt gặp lớp phó học tập, sau đó cũng tụ hợp với lớp phó thể thao đang bước xuống cầu thang. Từ Đồ Nhiên đảo mắt một vòng, không thấy những người khác thì hơi nhíu mày: “Không có lớp trưởng thì sao mọi người tìm được lối ra đây?”

“Lớp trưởng bảo sẽ để lại dấu vết cho chúng ta.” Cố Tiểu Nhã nói chắc nịch, cúi đầu tìm kiếm một lát rồi bỗng chỉ tay về mặt đất phía trước, “Nhìn kia, là cái đó đấy!”

Từ Đồ Nhiên nhìn theo, chỉ thấy trên sàn là một dấu sơn màu xanh lá.

Cô khẽ đảo mắt, lập tức hiểu ra: “Là bình sơn dạ quang kia ư?”

“Ừm. Nhưng lúc nãy không hút đủ ánh sáng nên giờ hơi mờ…” Lớp phó học tập nói xong thì đi theo sau lớp phó thể thao, hỗ trợ những người khác lần mò đi về phía trước. Mọi người đi theo đường sơn xuống lầu, vòng qua sảnh lớn, rẽ vào hành lang, quả nhiên trong phòng vệ sinh cuối hành lang đã gặp được Cố Thần Phong và lớp trưởng.

Họ đang đứng cạnh cửa phòng vệ sinh với bức tranh, mũi tên màu xanh trên bức tranh chỉ thẳng vào phía phòng vệ sinh. Cửa đang khép hờ, từ trong khe cửa có một ánh sáng màu xanh chiếu ra.

“Đến rồi à?” Thấy tất cả mọi người đã đủ, lớp trưởng khẽ thở phào, “Chung Tư Gia đâu?”

“Bị kẹt ở tầng 3 rồi!” Lớp phó thể thao giành nói trước, “Từ Đồ Nhiên trâu bò thật đấy, phóng dao một phát là vỡ luôn cái đèn khẩn cấp! Tuyệt vời!”

Từ Đồ Nhiên: “…” Không phải, tôi ném cán dao để đập vỡ mà, cảm ơn nhé.

Biết bây giờ không phải là lúc để nghe người khác khoác lác, cô vội bảo dừng rồi hỏi lớp trưởng về tình hình hiện tại. Lớp trưởng hé cửa phòng vệ sinh bên cạnh ra, giọng nói có chút mừng rỡ.

“Phòng vệ sinh này ấy, bật đèn với tắt đèn là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Theo chỉ dẫn của mũi tên thì hẳn đây là lối ra…”

Trên thực tế, dù không có mũi tên cũng có thể thấy được sự khác lạ của cánh cửa này — Phía sau cửa không phải phòng vệ sinh mà là một chùm ánh sáng xanh đang xoay tròn, trông như một lối ra vậy.

Nhưng hình như hơi phi lý. Phi lý như kiểu Ultraman xuất hiện trong phim kinh dị vậy.

“Vậy… vào đây là sẽ ra ngoài được đúng không?” Cố Thần Phong nuốt nước bọt, lo lắng đảo mắt nhìn mọi người, “Ai trước đây?”

Lớp phó thể thao đáp lại một tiếng, can đảm đứng ra định vào trong nhưng bị Từ Đồ Nhiên giữ lại.

“Hay là để tôi đi trước cho.” Từ Đồ Nhiên nói xong đi tiến lên trước. Lúc sắp bước vào ánh sáng, cô chợt dừng lại, đợi vài giây sau mới quay đầu lại nhìn mọi người, “Tôi chợt nhớ ra mình còn chuyện khác nữa. Hay là mọi người đi trước đi.”

Nói xong bèn chủ động lùi ra sau.

Những người còn lại: …?

Bộ dạng trông như một kẻ hèn nhát sắp phải đương đầu với chuyện đáng sợ gì đó vậy. Nếu không phải ban nãy Từ Đồ Nhiên liều lĩnh như Chung Quỳ chuyển thế thì họ đã tin thật rồi.

Lớp trưởng thầm giật mình, hạ thấp giọng: “Có phải là có vấn đề gì không?”

“Không sao hết. Có thể vào được. Tôi có việc thật mà.” Từ Đồ Nhiên lùi ra sau vài bước, “Mọi người cứ đi trước đi. Tôi sẽ theo ngay.”

Giọng điệu của cô vẫn bình tĩnh như mọi khi. Sau một phen kinh hồn trong nhà ma, rõ ràng những thiếu niên ngây thơ này chưa từng hoài nghi cô — Dù Từ Đồ Nhiên không thể rán cá nhưng ít ra cũng có thể phán đoán mà.

Chỉ có Cố Tiểu Nhã nhíu mày: “Cậu tính làm gì? Tôi đi với cậu nhé? Tay của cậu còn bị thương mà.”

“Không sao. Không đau đâu, cậu cứ đi chung với họ đi.” Từ Đồ Nhiên thuận miệng trấn an rồi đẩy cô ta tới phía trước.

Vừa nãy cô mới thử rồi. Sau khi bày tỏ ý định “muốn rời khỏi”, trong đầu cô không có tiếng giá trị tìm đường chết vang lên, ở một mức độ nào đó, điều này đã chứng minh cửa này là vô hại.

Còn “việc phải làm” mà cô nói tới thật ra cũng chẳng phải cái cớ —

Thấy cuối cùng Cố Tiểu Nhã cũng lo lắng đi qua cánh cửa ánh sáng, Từ Đồ Nhiên không chờ đợi nữa mà lập tức quay người đi dọc lại theo đường sơn lớp trưởng để lại, quay lại cầu thang rồi lên thẳng tầng 3.

Trên lầu, mảnh vỡ của đèn khẩn cấp vương vãi khắp nơi. Trong ánh sáng lốm đốm, có thể thấy một bóng người lờ mờ nằm trong bóng tối.

Là Chung Tư Gia.

Không hiểu giữa cậu ta và cây cỏ kia đã xảy ra chuyện gì nữa. Xa quá nên Từ Đồ Nhiên không thấy được, cô cũng lười để ý.

“Ê.” Cô cẩn thận đứng trong một khoảng tối nhỏ, gọi cái bóng kia, “Hỏi mày một chuyện.”

Cái bóng đen kia giật giật, không nói gì. Từ Đồ Nhiên không quan tâm, chỉ nói tiếp: “Mày với trò board game này là quan hệ hợp tác đúng không?”

“… Tao đã bảo rồi.” Lần này, Chung Tư Gia gằn giọng đáp lại, “Nó chỉ là công cụ.”

“Ừa, xem như là quan hệ cộng tác vậy.” Từ Đồ Nhiên gật đầu ra chiều đã hiểu, “Nói cách khác là mày không thể làm gì được nó. Nó cũng không thể làm gì được mày, có đúng không?”

Chung Tư Gia nở một nụ cười mang tính mỉa mai đặc trưng: “Thế thì sao?”

“…”

Từ Đồ Nhiên lẳng lặng nhìn cậu ta, sau một lúc im lặng, cô lắc đầu:

“Không phải, mày đang nói dối. Nó lợi hại hơn mày nhiều.”

Ít nhất là theo cảm nhận của cô, trong trò chơi này chắc chắn phải có thứ gì đó mạnh hơn Chung Tư Gia.

Mặt khác, những lời của Chung Tư Gia đã chứng minh suy đoán mới của cô — Đối với trò board game này, thực chất Chung Tư Gia chỉ là “người ngoài”.

Đồng thời, cậu ta cũng là người chơi…

“Mày đang nghĩ gì đấy?” Nhận thức được sự im lặng của cô, Chung Tư Gia lạnh lùng chế nhạo, “Mày còn định làm gì nữa hả?”

“Đừng có lãng phí thời gian. Mày chẳng làm được gì đâu. Dù có bẫy được tao thì mày cũng chẳng gϊếŧ được. Còn tao —”

“Còn mày, dù trò chơi có kết thúc cũng sẽ theo dõi bọn tao chứ gì.” Từ Đồ Nhiên thản nhiên tiếp lời, “Không cần nói xàm tới tận lần hai đâu.”

Chung Tư Gia khó chịu hừ một tiếng, ánh mắt lóe lên, định mở miệng nói thêm gì đó — Cậu ta chợt nhớ tới lúc trước Từ Đồ Nhiên có vẻ khá hứng thú với khái niệm “Ánh sáng” và “Thiêu thân”. Nếu có thể lợi dụng chuyện này để tẩy não cô thì nhiều khi sẽ kéo dài được ít thời gian nữa…

Khi qua hết 40 phút, cô sẽ không đi được nữa. Chân muỗi dù nhỏ cũng vẫn là thịt, ít còn hơn không mà.

Ai ngờ chưa đợi cậu ta nói, Từ Đồ Nhiên đã mở miệng lần nữa: “Nhờ chuyện này mà tao đã nghĩ ra được vài cách đấy.”

Chung Tư Gia:?

Những lời này của Từ Đồ Nhiên hơi đột ngột, cậu ta không theo kịp được. Nhưng 1 giây sau, một câu nói khiến cậu ta càng thêm khó hiểu xuất hiện tiếp.

Cậu ta nghe Từ Đồ Nhiên nói, lúc đó tao đã nhìn thấy bóng đen trên cầu thang rồi.

…?

Hả, bóng đen gì cơ?

Nghe tiếng đối phương quay người chạy xuống lầu, chẳng hiểu sao trong lòng của Chung Tư Gia dậy lên một cảm giác bất ổn khôn nguôi.

Một âm thanh sột soạt vang lên trong không khí, giữa ánh sáng lốm đốm trên hành lang có một bóng dáng vặn vẹo lúc ẩn lúc hiện. Dường như ý thức được gì đó, Chung Tư Gia lập tức đổi giọng.

“… Mi muốn làm gì?”

“Chúng ta đã nói rồi mà, cùng nhau chiếm lợi. Ta không làm trái quy tắc, mi không thể đυ.ng được ta đâu…”

“Mi, mi đừng có tới đây — Là ta dắt mi tới mà! Nếu không có ta… Mi không thể làm thế với ta được! Mi không thể —”

Tiếng hét thảm thiết vang lên trên hành lang tầng 3, Từ Đồ Nhiên đang vội vàng chạy tới lối ra hơi khựng lại rồi sải bước chạy nhanh hơn.

Sau lưng có tiếng ma sát khiến người ta rợn người vang lên. Từ Đồ Nhiên tặc lưỡi một tiếng, hơi biến sắc.

Thất sách rồi — Cô cứ nghĩ bóng tối cũng sẽ khiến cái bóng đen kia bị hạn chế. Giờ cô cũng xem đó là chuyện hiển nhiên.

Ngay từ lúc cô nói với Chung Tư Gia câu kia, tiếng được cộng thêm giá trị tìm đường chết đã vang lên. Lần đầu tiên đạt được con số hàng trăm đã chứng minh hành động này của cô liều lĩnh tới mức nào.

Nhưng vẫn là câu nói đó, cô chỉ tìm đường chết thôi chứ không có ý định chết thật đâu.

Nghe âm thanh sột soạt kỳ lạ đang dần dần tới gần, Từ Đồ Nhiên âm thầm cắn răng, lao thật nhanh trong bóng tối. Vết thương trên chân do Chung Tư Gia gây ra lúc nãy ngày càng đau hơn, cô bắt đầu lảo đảo —

Đệch.

Từ Đồ Nhiên vô cảm mắng thầm trong lòng, cuối cùng đành phải đưa ra plan B.

Trong lúc cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể, cô mở giao diện “Thêm điểm kỹ năng” ra.

Rửa điểm! Thêm! 40 điểm! Tất cả cho vào Tốc độ hết! All in! All in!

Đôi chân được cộng thêm 40 điểm lập tức tạo ra dư ảnh trong không khí. Từ Đồ Nhiên chợt sinh ra ảo giác như mình sắp chạy tới cung trăng rồi. Cô thề rằng ngay sau khi rửa điểm, trong đầu có vang lên âm thanh nhắc nhở nhưng cô không rảnh để chú ý nữa, chỉ nghĩ phải chạy, liều mạng chạy tới phía trước —

Chân Kryptonite* đúng là khác biệt hẳn. Nó giúp cô kéo dài khoảng cách với thứ sau lưng lần nữa.

(*) Một loại đá trong Superman. Theo mình nhớ hình như nó có nhiều loại, một loại trong số đó có tác dụng giúp người Trái Đất có sức mạnh như Superman:v

Rẽ qua một khúc cua rồi vọt lên. Lúc trước lớp trưởng đã dùng sơn đánh dấu trên đất chỉ theo hướng mũi tên, cánh cửa kia vẫn còn thong thả xoay tròn.

Không biết có phải vì vấn đề thời gian hay không mà cánh cửa có vẻ nhỏ hơn khá nhiều với lần đầu tiên cô thấy… Nhưng quan tâm làm gì.

Thứ đằng sau hình như ý thức được là cô sắp trốn nên phát ra tiếng rít cực chói tai. Một hơi lạnh mãnh liệt từ sau lưng đánh tới, Từ Đồ Nhiên không dừng lại mà chỉ dịch người sang một bên.

Cô không chắc mình đã thấy cái gì trong bóng tối, hoặc đó vốn dĩ cũng chẳng phải thứ cô nên thấy.

Cô chỉ có thể gắng gượng chạy tới trước, giơ ngón tay giữa lên một cách mạnh mẽ và kiên định.

Lại một tiếng nhắc nhở tăng giá trị tìm đường chết nữa. Từ Đồ Nhiên quay đầu, không chút do dự nhào vào cánh cửa ánh sáng trước mặt.

——————

Từ Đồ Nhiên: Chạy xong rồi, kí©h thí©ɧ thật!