Chương 36: Camera

Dì Hồ thấy tình hình không ổn, khóc kêu oan uổng.

“Tôi chỉ là một người phụ nữ, sao dám hại người, nếu có chứng cứ thì lấy ra, đừng chỉ dựa vào suy đoán mà vu khống tôi.”

Lưu Thanh Toàn chán nản, dám ỷ vào việc hắn ta không bắt được cái đuôi nhỏ của bà ta.

Nói về chứng cứ, Lưu Thanh Hà nhớ lại nhiều năm trước cô đã bí mật lắp camera trong nhà ông lão, việc này cô cũng không nói cho ông ấy biết, bảo mẫu càng không biết.

Năm đó quan hệ cha con bọn họ căng thẳng, Lưu Thanh Hà không muốn ông già có chuyện gì cũng ăn vạ cô, vì thế cô nhẫn tâm để ông lão tự xoay xở, cũng không tới thăm ông ấy.

Nhưng cô lại sợ ông lão một mình ở nhà sẽ xảy ra chuyện, vì thế lắp một cái camera để đề phòng.

Nhưng ông già vẫn bình an vô sự nhiều năm như vậy, Lưu Thanh Hà chưa bao giờ quan tâm đến cái camera này.

Lưu Thanh Hà lấy điện thoại ra bấm bấm, vẻ mặt tối tăm liếc mắt nhìn dì Hồ.

“Trong nhà ông lão có camera, là do mấy năm trước tôi lén lắp đặt, tôi không muốn ông lão cho rằng tôi còn quan tâm ông ấy, cho nên trước nay chưa từng nói. Lúc trước khi mời bà tới, tôi cũng lén lút xem video, thấy bà thành thật an phận nên tôi cũng không chú ý nhiều. Nhưng bây giờ ông lão tự nhiên đột quỵ, đêm đó chỉ có một mình bà, chúng ta xem lại video ngày đó đi, xem tại sao ông lão tại sao đột quỵ. Nếu thật sự không liên quan đến bà, vậy tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho bà.”

Lưu Thanh Toàn nghe xong vui mừng khôn xiết: “Em gái ngoan, em lắp camera sao không nói sớm? Mau mở ra nhìn xem, chắc chắn là bảo mẫu này đã hại cha bị đột quỵ.”

Dì Hồ vốn bĩnh tĩnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bà ta hoảng loạn giật lấy điện thoại của Lưu Thanh Hà, lập tức bị cảnh sát bên cạnh bắt lấy.

“Buông tôi ra, buông tôi ra... Lưu Thanh Hà, tôi muốn kiện cô, tại sao cô lắp camera lại không nói cho tôi biết, cô đang xâm phạm quyền riêng tư… Lưu Thanh Hà cô gạt tôi, không phải cô nói cô hận người cha này nhất sao? Vì sao còn đối xử tốt với ông ta như vậy? Lưu Thanh Hà, con đ* này, cô hại chết tôi...”

Cho dù chưa xem video, nhưng sự cuồng loạn của dì Hồ đã chứng minh tất cả.

Lưu Thanh Hà không thèm để ý đến sự nhục mạ của dì Hồ, nhanh chóng đoạn clip đêm đó lão Lưu bị đột quỵ ra.

Trong phòng khách sáng ngời, dì Hồ đang đút cho lão Lưu uy cơm, hết muỗng này đến muỗng khác, kiên nhẫn dịu dàng.

Lão Lưu ngồi trên xe lăn hưởng thụ mở miệng, ăn ngon lành.

“Tiểu Hồ, thật vất vả cho em, mỗi ngày em đều chăm sóc anh cẩn thận như vậy, anh nghĩ nên cho em thêm chút tiền lương.”

“Ông nói gì thế, ông đã cho tôi đủ nhiều rồi, tôi cũng không quan tâm những thứ đó, chỉ cần ông khỏe mạnh là được.”

“Tốt lắm, Tiểu Hồ thật hiểu chuyện, nhưng vẫn phải tăng lương, không thể để cô làm không công được. Nhưng chuyện căn nhà, trước đây tôi hồ đồ, chỉ muốn kí©h thí©ɧ để con trai trở về, nhiều năm rồi không gặp, tôi rất nhớ nó. Tôi cũng sống không được bao lâu nữa, chỉ muốn con trai cháu trai ở bên cạnh, vui vẻ sống quãng đời cuối cùng. Bây giờ con trai rất hiếu thảo, tôi cũng không muốn làm nó thất vọng buồn lòng, chúng ta tìm thời gian đi sửa di chúc lại đi. Tiểu Hồ, cô đừng lo lắng, tôi sẽ đối xử tốt với cô.”

Lão Lưu vỗ vỗ tay dì Hồ, bàn tay to thô ráp già yếu nhăn nheo như vỏ cây sờ soạng tay dì Hồ một vòng.

Toàn thân dì Hồ nháy mắt cứng đờ, mấy ngày gần đây bà ta cũng nhìn thấy lão già này đã có chút dao động, nhưng bà ta không nghĩ lão già này lại vô liêm sỉ như thế, đoạt lại những thứ đã cho bà ta.

Lúc trước bà ta thấy lão Lưu không có con cái, bà ta nghĩ nếu chăm sóc ông ta thật tốt có thể sẽ lấy được gia sản của ông, dù sao bà ta cũng không tính làm không công, ai ngờ chỉ còn một chút nữa thôi lại nhảy ra một đứa con trai ruột, hại bà ta thất bại trong gang tấc.

Một khi đã như vậy, bà ta còn hầu hạ lão già này làm gì? Dù sao căn nhà này cũng không tới tay, bà ta cần gì cho lão ta sắc mặt tốt chứ.