Chương 38: Lật xe

Có một số chuyện xấu không thể nhắc tới, vừa nhắc thì nó tới liền.

Không biết có phải do uống nhiều thuốc tránh thai hay không, kinh nguyệt của Tô Nghi tới sớm, lúc này cô thoi thóp nằm trên giường.

Ngày hôm qua nửa đêm kinh nguyệt đến khiến Tô Nghi lăn lộn ngủ không được, chẳng những đau lưng đau, bụng dưới cũng đau muốn chết.

Vất vả chịu đựng đến rạng sáng, cô nhịn không nổi phải kêu Cố Nghiêu nấu cháo cho cô ăn lót bụng để uống thuốc giảm đau.

Cố Nghiêu hầu hạ Tô Nghi ăn bữa sáng xong, kéo ngăn tủ ra lấy thuốc giảm đau, nhớ tới thuốc tránh thai phía dưới, hắn dừng một chút rồi nói.

“Uống thuốc giảm đau đi, nghỉ một chút rồi anh đưa em đi khám bác sĩ.”

Tô Nghi đau toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút máu, suy yếu từ chối: “Không cần, từ từ là hết thôi.”

Cũng không biết có phải do tác dụng phụ của thuốc tránh thai hay không, lần này lượng máu trong kỳ kinh nguyệt ra nhiều hơn những lần trước, đau đớn cũng dữ dội hơn.

“Lần nào cũng đau như vậy sao? Sao không đi bệnh viện kiểm tra?”

“Chỉ là lần này đau nhiều hơn mà thôi. Lúc trước cũng đã đi bác sĩ rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn.”

Cố Nghiêu nhíu mày, chẳng lẽ là do uống thuốc tránh thai?

Hắn lấy vỉ thuốc tránh thai phía dưới ra xem, phát hiện lại mất thêm một viên, hắn kìm nén tức giận, cố gắng bình tĩnh hỏi.

“Có phải em lén uống thuốc tránh thai không?”

“Em...”

Tô Nghi cắn môi, hoảng loạn né tránh ánh mắt hắn, không biết nên làm thế nào, sao Cố Nghiêu lại phát hiện được vậy? Hắn sẽ không cho rằng cô là kẻ lừa dối tình cảm chứ?

Nhưng Cố Nghiêu trong lòng tức giận không quan tâm đến việc Tô Nghi lừa dối hắn, trái tim chỉ là đau lòng. Hắn hít sâu một hơi, kìm nén không được liền bắt đầu trách mắng Tô Nghi.

“Em không rõ thân thể của mình sao? Vốn dĩ đã đau bụng kinh, mà thuốc này lại có tác dụng phụ lớn, tổn thương thân thể, uống không tốt? Ngay từ đầu anh không nên nghe lời em, em lại dám lấy thân thể của mình ra đùa giỡn.”

Cố Nghiêu vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng vẫn giận bản thân hắn nhất, Tô Nghi không hiểu chuyện, hắn cũng làm xằng bậy theo.

Dù bị lật xe, nhưng Cố Nghiêu dường như cũng trách cô lừa gạt hắn, lá gan Tô Nghi lại bắt đầu lớn hơn một chút, cô vội vàng túm chặt chăn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó tỏ vẻ đau khổ.

“Hu hu... đau bụng quá, em muốn một cái túi chườm nóng.”

Tô Nghi vừa kêu đau, Cố Nghiêu đã không thể suy nghĩ nữa.

Hắn chui vào chăn, ôm chặt Tô Nghi, cơ thể người đàn ông rắn chắc tỏa ra hơi nóng kinh người, khiến toàn thân Tô Nghi ấm áp, cô gái buồn ngủ mí mắt từ từ khép lại, hơi thở cũng dần dần ổn định.

Cố Nghiêu đắp chăn quanh người Tô Nghi: “Được rồi, em ngủ một giấc trước đi, khi nào tỉnh chúng ta đi khám trung y, để thầy thuốc kê cho em mấy liều thuốc bồi bổ cơ thể.”

Tô Nghi nửa tỉnh nửa mê đáp lại.

Ngủ một giấc, cuối cùng Tô Nghi cũng cảm thấy mình sống lại, ngoại trừ eo hơi đau, ít nhất cô còn có thể rời giường.

Cũng may hôm nay là cuối tuần, cô muốn nằm bao lâu cũng được!

Đáng tiếc sau khi tỉnh dậy, Cố Nghiêu đã không còn ở đó, Tô Nghi theo thói quen sờ điện thoại, mở WeChat ra thì thấy Cố Nghiêu bị gọi về tăng ca, đồ ăn để trong tủ lạnh, kêu cô hâm nóng rồi ăn.

Thấy Cố Nghiêu còn quan tâm cô, Tô Nghi vội vàng nhắn lại icon biểu cảm dễ thương, đáng tiếc cô chờ đến trời tối cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Cố Nghiêu.

Tô Nghi bĩu môi, còn nói chờ cô tỉnh dậy sẽ đưa cô đi khám bác sĩ, kết quả bây giờ đến người cũng không thấy.

Miệng đàn ông, đúng là gạt người!

Tới 9 giờ tối, Cố Nghiêu vẫn không trả lời Tô Nghi, Tô Nghi thật sự tức giận, cô oán hận đập giường, đơn phương tuyên bố Cố Nghiêu xong đời rồi.

Nhưng mà Tô Nghi tức giận xong lại không chấp nhận được, trong lòng không ngừng suy nghĩ có nên cúi đầu chủ động nhận lỗi với Cố Nghiêu hay không.

Lúc Tô Nghi đang phiền não lăn lộn ở trên giường, đột nhiên bất ngờ đối diện với khuôn mặt ma của Lý Đình Đình, Tô Nghi không hề có chút phòng bị theo phản xạ có điều kiện mà che hai mắt lại.

“A Nghi, là em, đừng che, chị lại sợ ma hả?”

Sợ con ma là em đó!

Tô Nghi lặng lẽ than thở trong lòng xong liền buông tay, ôm chăn ngồi dậy.

“Sao vậy, không phải buổi tối em luôn ở ngoài sao?”

“Có việc gấp tìm chị.”

Lý Đình Đình vẫy tay sau lưng, một thiếu nữ mặc váy dài rộng thùng thình trong lòng ôm một đứa trẻ im lặng xuất hiện ở trước mặt Tô Nghi.

Lúc này Tô Nghi thật sự bị dọa sợ, thiếu nữ này không phải cô vừa gặp ở trung tâm thương mại mấy ngày trước sao?

Khi đó cô bé bị cha mẹ đè đánh ở trên đường phố, Tô Nghi liền cảm thấy cuộc sống của cô bé rất khó khăn, nhưng không ngờ rằng cô bé đã chết.

“A Nghi, đây là bạn học cấp ba của em, Nghiêm Chanh.”

Nghiêm Chanh ngượng ngùng cười với Tô Nghi, nếu bỏ qua đứa bé trên tay thì khuôn mặt xanh lét của cô bé thật sự rất xinh đẹp, giống như Lý Đình Đình.

Chỉ là thiếu nữ trẻ như hoa thế này, sao lại chết trẻ như vậy?

Tô Nghi nghi ngờ hỏi: “Nghiêm Chanh.... chết như thế nào vậy?”