Chương 16: Leo lêи đỉиɦ núi

Lúc bọn Tô An đến nơi cắm trại mới biết chỗ tập hợp của bọn họ không phải trên đỉnh núi, nơi này chỉ là một mảnh đất dưới đỉnh, đỉnh núi không có không gian lớn như vậy để bọn họ cắm trại.

"Ai muốn lêи đỉиɦ núi thì có thể leo tiếp, không muốn thì ở đây dựng lều trại và chuẩn bị vỉ nướng." Lư Hiểu Chanh được Thẩm Trí đưa đi xử lý vết thương, lúc này ngồi ở ven đường giải thích với bạn học đến sau.

"Lư Hiểu Chanh, cậu bị sao vậy?" Bạn học đến sau không biết chuyện, quan tâm hỏi Lư Hiểu Chanh, "Hình như rất nghiêm trọng, cậu có sao không?"

"Không sao, té ngã một chút, may mà có bọn Tô An và Tề Văn Hiên giúp." Lư Hiểu Chanh cười cười với bạn học quan tâm cô.

Thẩm Trí vừa dời lều trại đến bên cạnh, nghe thấy không vui: "Tôi đâu? Tôi cõng cậu đi một mạch mà, không có công lao cũng có khổ lao chứ?"

"À đúng, cậu là người có công lớn nhất." Lư Hiểu Chanh giơ ngón cái lên với cậu ta, "Người có công vĩ đại làm việc đi, còn túi ngủ gì đó cũng dời qua đây, gọi mấy bạn học cùng nhau làm."

Thẩm Trí bĩu môi, vẫn nghe lời mà đi, thuận tiện vớt thêm Tưởng Phong chỉ đọc sách không làm việc bên cạnh, một tay túm lấy sách của cậu chàng nhét vào túi mình.

Cùng lúc đó, Tô An và Tề Văn Hiên đang tay trong tay đi lêи đỉиɦ núi.

"Con đường này…… Cũng quá…… Dốc rồi!"

Thật ra có ba đường để lêи đỉиɦ núi, đi đến ba ngọn núi khác nhau, bọn Tô An ăn gan hùm mật gấu chọn đường nghe nói là cao nhất.

Nhưng không ai nói cho bọn họ, cái ngọn núi cao nhất này hận không thể dốc đến chín mươi độ luôn á!

Đương nhiên chín mươi độ là nói quá, nhưng Tô An đứng trên bậc thang liền cảm thấy mấy bậc thang phía trên như muốn dán vào mặt cậu, không bò bằng cả tay chân chỉ sợ mình ngã xuống.

Đúng là-leo núi.

Khó trách trên đường này vô cùng ít người.

Cũng may lên xuống không cùng đường, nếu không dưới tình huống này có người đi xuống, Tô An cũng không biết làm sao để nhường đường.

Một mạch leo lêи đỉиɦ núi, lúc trông thấy tảng đá đánh dấu đã đến đỉnh, Tô An cảm giác đời người của mình đều đã bốc hơi.

Mặt phẳng trên tảng đá rất lớn, có thể leo lên, nó tựa bên bờ vực, vì độ cao của đỉnh núi này khiến nó trông đáng sợ nhưng xung quanh đã được bảo vệ, không ít người leo lên cùng chụp ảnh lưu niệm.

Tô An cảm thấy mình vừa thoát chết trong gang tấc, nếu không chụp ảnh thì quá có lỗi với trái tim nhỏ nhảy thình thịch của cậu.

Cậu lôi kéo Tề Văn Hiên cùng nhau leo lên tảng đá, chọn chỗ không có người, mở phần mềm chụp ảnh mình mới tải ra, camera trước lập tức chiếu đầu tóc hỗn độn của hai người.

Tô An dựa vào màn ảnh sửa sang lại tóc mình, Tề Văn Hiên cũng vuốt vuốt trên đầu mấy cái, trông thấy Tô An chọn sticker con mèo, trên đầu hai người lập tức có thêm một đôi tai mèo, trên mặt cũng có ba chòm râu.

"Ấy, làm theo tôi, meo~" Tô An làm động tác mèo chiêu tài với màn ảnh.

Tề Văn Hiên bị cậu dùng khuỷu tay đυ.ng hai cái mới nhẹ cười, giơ tay lên đối xứng với cậu: "Meo."

Tô An lập tức ghi lại khoảnh khắc dễ thương quý giá của Tề Văn Hiên, che điện thoại mình lại cười xấu xa nói: "Thật ra tôi vừa mới chụp ảnh lại."

Tề Văn Hiên nhướng mày, câu khóe miệng cười: "Tôi biết."

Tô An sững sờ: "Cậu biết? Cậu biết mà còn phối hợp như vậy?"

Tề Văn Hiên chỉ cười không nói, Tô An ôm ngực, nhét điện thoại lại vào túi, nghĩ thầm đồ vật quý giá như vậy không thể bị rơi xuống vách núi, lắc đầu nói đùa: "Tôi hơi thụ sủng nhược kinh*, anh Hiên à, cậu làm vậy…… Sẽ chiều hư tôi."

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

"Tôi vui." Tề Văn Hiên đưa tay cầm chiếc lá rụng rơi trên tóc Tô An, "Đi xuống đi, bây giờ không còn sớm nữa."

Tập tễnh xuống núi, rốt cuộc Tô An cũng hiểu cái gọi là "Không nghe lời người lớn, bạn sẽ gặp bất lợi".

Lúc leo núi không có cảm giác gì, nhưng đến khi xuống núi, bắp chân liền bắt đầu không ngừng run rẩy, Tô An cảm thấy cơ thể mình run như bị co giật, quả thật giống như toàn bộ đường núi đều bị rò điện.

Bây giờ, cậu mới hiểu được cách sử dụng của cái cây gậy trúc mà ông cụ kia bán dưới chân núi.

Nếu không thì sao lại nói "Lên núi dễ xuống núi khó" chứ.

"Anh Hiên, chân tôi run quá à, đau lắm……" Tô An đáng thương nói với Tề Văn Hiên.

Chân Tề Văn Hiên cũng run, nhưng giọng điệu như thường, chỉ an ủi cậu: "Sắp đến rồi, chịu đựng một chút."

Khi hai người trở về nơi cắm trại, Tô An cảm thấy mình là một ông lão tuổi già sắp hết, là loại đi đường cũng không ổn, tìm tảng đá gần đó ngồi xuống xoa chân.

Các bạn học đã dựng rất nhiều lều trại, một đám lều hình tam giác dựng trên đất trống, ước chừng chỉ có thể chứa từ hai đến ba người.

Vỉ nướng BBQ cũng đã được đặt lên, đốt lửa than, mấy xâu đồ ăn có sẵn đang được đặt lên vỉ, chắc hẳn không lâu sau sẽ nghe thấy mùi thơm.

Chạng vạng tối, nhiệt độ trên núi rõ ràng không giống lúc trước, Tô An nghỉ ngơi một lát, lấy áo khoác mỏng bị ép tới nhăn nheo từ trong túi ra mặc vào, hỏi Lư Hiểu Chanh: "Lều trại được sắp xếp thế nào?"

"Đến trước thì được." Lư Hiểu Chanh chỉ vào một phần đất chưa có người dựng lều, "Ai ở thì tự dựng, có thể lều trại sẽ không đủ, ai đến sau cũng chỉ có thể ba người chen chúc một lều thôi."

Tô An chưa từng dựng lều trại, Tề Văn Hiên cũng chưa, hai người cẩn thận nghiên cứu một lát, phát hiện loại lều trại đơn giản này không quá khó, cùng nhau phối hợp nhanh chóng dựng xong.

Bạn học đã sớm dựng xong lều trại tụ lại chỗ vỉ nướng, trở qua trở lại, rắc gia vị, nhiều hơn nữa là bưng chén chờ ăn.

Nơi cắm trại này đương nhiên không chỉ có đám người bọn họ, mấy chỗ khác cũng bay lên khói bếp ít ỏi, vô cùng hài hòa dưới hoàng hôn.

"Thơm quá à." Thẩm Trí nhìn chằm chằm chân gà kêu xì xì trên vỉ nướng, nuốt nước bọt, "Này này này, cho tôi làm một chút đi?"

Bạn học đang phụ trách nướng đồ mừng vì được nhàn nhã, đổi vị trí với cậu ta, qua bàn bên cạnh ngồi chờ, Thẩm Trí chơi vô cùng vui vẻ, Tô An ở xa xa nhìn cậu ta như trông đứa nhỏ ngốc nhà mình.

"Cái này chín chưa?" Thẩm Trí hỏi bạn học ngồi cạnh vỉ nướng.

Bạn học kia vừa thò đầu qua nhìn đã vội vàng la lên: "Còn chín chưa gì nữa, đừng có làm khét hết!"

Thẩm Trí và mấy bạn học khác luống cuống tay chân đặt đồ ăn vào đĩa, bạn học vây xem đã sớm không chờ nổi mau chóng gắp lấy, rất nhanh đã không còn gì.

"Ôi, chừa cho tôi chút chứ?" Thẩm Trí trở đồ ăn mới lại, vẻ mặt không thể tin được, "Các cậu là sói đói đầu thai hả, chăm sóc đầu bếp vất vả làm việc tôi đây đi mà?"

Vừa dứt lời, một miếng chân gà liền được đặt trước mặt cậu ta, Thẩm Trí thụ sủng nhược kinh nhìn Mạnh Huỳnh, bỗng không nói được lời đã ở trên đầu lưỡi.

"Cảm ơn cậu đã cõng Lư Hiểu Chanh lên, tôi giúp cậu gắp một cái." Mạnh Huỳnh cười ngọt ngào với cậu ta, "Để người khác nướng đi, cậu ăn trước đã."

Thẩm Trí đâu thèm nghe cô nàng đang nói gì, nhận được chân gà liền trả lời "Ừ được được được", cắn chân gà trong miệng nhìn bóng dáng Mạnh Huỳnh rời đi, bản thân còn hơi hoảng hốt.

Mạnh Huỳnh lại đến chỗ bọn Tô An, cũng chia cho Tô An và Tề Văn Hiên một ít, cũng là để cảm ơn chuyện lúc nãy, lúc này mới bưng mấy xâu còn lại đến chỗ Lư Hiểu Chanh đang nghỉ ngơi trong lều trại.

Sau khi ăn uống no say, trời đã hoàn toàn tối.

Theo lý thuyết thì lúc này hẳn là tiệc tối lửa trại, thế nhưng trên núi không có lửa trại, một đám người đành tụ lại ánh đèn chỗ cắm trại ngồi thành vòng tròn, bàn bạc xem nên chơi trò gì.

Không biết ai hô "Đánh trống chuyền hoa*", lập tức bị số đông từ chối, có người ghét bỏ nói: "Mẹ nó cậu đúng là một nhân tài, chơi từ tiểu học đến cấp ba còn chưa chán à, có ấu trĩ không."

*Đánh trống chuyền hoa: trò chơi trong đó người chơi ngồi thành vòng tròn chuyền hoa xung quanh khi trống được đánh - khi tiếng trống dừng lại, người chơi cầm hoa phải hát một bài hát, trả lời một câu hỏi hoặc uống một ly rượu vang,...

Người đề nghị trước đó không phục: "Nếu không thì cậu nói xem chơi cái gì, mọi người xếp thành một vòng ném khăn tay hả?"

Chắc chắn không thể ném khăn tay, cuối cùng lớp phó thể dục Lưu Thành Vĩ nói: "Nhiều người như vậy có thể cùng chơi, cũng chỉ có thật hay thách nhỉ?"

"Được nha!" Thẩm Trí hóng drama không sợ lớn chuyện, giơ tay tán thành, "Tôi làm chủ trì!"

Chẳng qua bao lâu, cậu ta đã mượn được vỏ chai rượu từ chỗ bên cạnh, đặt chính giữa vòng vây, hắng giọng một cái: "Tôi bắt đầu xoay đây."

Vỏ chai rượu màu xanh lá xoay tròn dưới mặt đất, mọi người hồi hộp chờ mong nhìn chăm chú nó từ từ chậm lại, cuối cùng chậm rãi dừng lại, chỉ đến một hướng nào đó trong vòng vây.

Tác giả có lời muốn nói: Cái chai chỉ về phía anh Hiên, chọn nói thật: "Anh Hiên thích anh An của chúng ta hả?"

Anh Hiên: "Thích."

Tô Tiểu An: Ha ha tôi cũng thích cậu.

———— Hoàn thành

【 Nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi, tác giả bị anh Hiên ấn đầu chó nói. 】