Chương 32: Thoa rượu

*Editor: Giải thích nho nhỏ, rượu ở đây là rượu dùng để sát trùng hay gọi một cách quen thuộc hơn là cồn nhưng mình để là rượu vì liên quan đến nội dung truyện nhé.

Hôm nay tan học, Tề Văn Hiên theo thường lệ đến tiệm net Tô An thường đi để tìm người.

Tô An trốn học sẽ không về nhà ngay, như hôm nay vậy, cậu sẽ đến tiệm net chờ Tề Văn Hiên đến đón, Tề Văn Hiên tập mãi thành quen, nhưng khi thấy Vương Hân Bá ngồi bên cạnh vẫn hơi kinh ngạc một chút.

"Lại đây lại đây lại đây lại đây tôi sắp chết tôi sắp chết tôi sắp chết!!!" Ngón tay Tô An điên cuồng ấn bàn phím đến hoa cả mắt, tay kia cũng sắp ném bay luôn con chuột, "Phía sau phía sau phía sau phía sau aaaaaa!!!"

Vương Hân Bá bên cạnh cau mày, tốc độ tay không hề chậm so với Tô An, trời đất quay cuồng một hồi rồi thở phào một cái: "Nó chết rồi."

Trò chơi nhảy ra giao diện thanh toán, Tô An ném con chuột đi, tháo tai nghe ra đeo trên cổ, tóc xoăn xõa tung bị ép xuống một chút, cậu dựa lên ghế, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tề Văn Hiên: ".................."

Không chỉ cùng nhau ở tiệm net, không chỉ ngồi bên cạnh nhau, mà xem ra còn cùng nhau mở hắc*.

*Mở hắc (开黑) nghĩa là chơi game trực tuyến với ai đó có sử dụng voice chat hoặc chơi trực tiếp với nhau.

Có trời mới biết hai tiếng đồng hồ anh không ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Lỗ tai Tô An vì đeo tai nghe quá lâu nên đỏ ửng, cậu đưa tay xoa xoa, khoé mắt rốt cuộc cũng thấy Tề Văn Hiên mang vẻ mặt một lời khó nói hết đứng cách đó không xa.

"Anh Hiên!" Vừa thắng một ván nên tâm trạng cậu rất tốt, Tô An hưng phấn vẫy tay, "Tan học rồi? Cùng nhau mở hắc không?"

Vì cậu xoay mặt ra nên Tề Văn Hiên mới thấy mấy vết thương trên mặt cậu, nhìn kỹ lại thì hai tay cũng không quá sạch sẽ, đốt ngón tay phiếm hồng, mu bàn tay có vết trầy, màu rất đặc sắc.

Vương Hân Bá nghe tiếng xoay qua, dù đánh thắng trò chơi nhưng vẫn mang khuôn mặt cả thế giới nợ tiền hắn, khoé miệng cũng bị rách, hốc mắt đều sưng lên.

…… Tại sao chủ tiệm net này vẫn chưa đuổi hai thiếu niên bất lương vừa nhìn đã cảm thấy là thành phần nguy hiểm này ra ngoài chứ?

Nếu không phải hai người cùng ngồi đây bình tĩnh hoà nhã chơi game, Tề Văn Hiên chắc chắn sẽ nghĩ hai người này trốn học trên đường một lời không hợp liền đánh nhau.

Mở hắc, mở hắc cái quỷ, Tề Văn Hiên chỉ cảm thấy mặt mình lúc này hẳn là đã khá đen rồi.

Tô An mải mê chơi game nên đã quên mất bộ dạng hiện giờ của bản thân, nghi hoặc nhìn sắc mặt u ám của Tề Văn Hiên, gãi gãi đầu mới đột nhiên hiểu ra.

Tề Văn Hiên dường như thấy được trên đầu Tô An có lẽ có một con cún nhỏ cụp tai xuống giương mắt nhìn anh, khoé miệng nhếch lên một chút, vừa ngoan ngoãn vừa lấy lòng.

Vương Hân Bá xoay đầu trông thấy biểu cảm của Tô An, động tác cứng lại, kém hơn gặp quỷ một chút.

"Đánh nhau?" Tề Văn Hiên khẽ nhíu mày, hỏi.

Vốn dĩ anh không cách họ quá mấy bước, Tề Văn Hiên tiến lên hai bước, làm như không thấy Vương Hân Bá, đi ngang qua sau ghế hắn đứng trước mặt Tô An, giơ tay chạm chạm một mảng sưng đỏ bị rách trên mặt Tô An.

Xích lại gần xem xét, lông mày Tề Văn Hiên càng nhíu chặt hơn.

"Tô Tiểu An, cậu bị ngốc à?" Tề Văn Hiên "Chậc" một tiếng, quở trách: "Bị thương mà còn chạy đi chơi game làm gì, sau không mau xử lý vết thương một chút?"

Miệng vết thương bị chạm vào, cảm giác đau nhói khiến khóe mắt Tô An giật giật, lập tức tủi thân lên tiếng: "Không phải tôi đang chờ cậu sao…… Đã trốn học thì không thể đến phòng y tế được, nếu về nhà thì sẽ bị mẹ tôi đánh chết, vết thương nhỏ như vậy mà đến bệnh viện thì lại quá khoa trương……"

Nhìn Tô An, Tề Văn Hiên cảm thấy mình như một người cha già nhọc lòng vì con cái.

"Về nhà với tôi." Tề Văn Hiên lấy cặp sách của Tô An từ trên lưng mình xuống ném cho cậu, "Hôm nay ba mẹ tôi đi họp lớp không ở nhà, đến nhà tôi xử lý một chút đi."

Tô An vui vẻ ngoắt đuôi đồng ý, đeo cặp sách lên đi theo Tề Văn Hiên, trước khi đi cuối cùng cũng nhớ tới đồng đội của mình, quan tâm nói: "Simba, cậu cũng về nhà sớm đi, ngày mai gặp~"

Tề Văn Hiên đang bước đi và Vương Hân Bá đang ngồi đều bị cái xưng hô này làm cho buồn nôn.

Từ một loài bò sát đến vua sư tử, địa vị thăng tiến nhanh như gió lốc, Vương Hân Bá ngồi trên ghế không thể tin được, nửa ngày còn chưa thể tỉnh táo lại.

Tề Văn Hiên cũng không nhịn được quay đầu lại: "...... Cậu gọi cậu ta là gì?"

"Simba á." Tô An trả lời anh, nói xong còn co năm ngón tay làm thành móng vuốt, "Cái con hay gào gào á."

…… Simba, được rồi, cậu vui là được.

Tề Văn Hiên quay đầu đi, cuối cùng bất đắc dĩ khẽ cười một cái, anh muốn nói dáng vẻ này của Tô An nhiều nhất chỉ là bé mèo cào người, gào hung dữ như thế nào cũng không thể trở thành sư tử được.

Chỉ là lúc bé mèo này cào người sẽ rất đau.

Tề Văn Hiên đi chậm lại, lấy cặp sách từ trên lưng Tô An ném lên vai mình, sau lưng Tô An chợt nhẹ, vội nói: "Này cậu…… Không cần đâu, để tôi đeo cho, tôi cũng không phải con gái……"

Tề Văn Hiên vỗ vai Tô An, người kia nhất thời cười toe toét.

"Mỗi người đều có trách nhiệm chăm sóc người bệnh." Tề Văn Hiên nói, đi tiếp, vẫn không nhịn được hỏi, "Sao cậu và Vương Hân Bá lại thế này, cùng nhau trốn một tiết là quan hệ liền tốt như vậy?"

Tô An nghĩ nghĩ: "Cái này hả, ừm…… Chắc là bắt đầu từ một chiến đội cầu vồng từ trên trời rớt xuống."

Tề Văn Hiên: "???"

*

"Ôi……"

"Shh—— Anh Hiên làm nhẹ chút."

"A, ư…… Đau……"

"Hừ." Tề Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, như một sát thủ vô tình, nhưng lúc dùng kẹp thoa rượu sát khuẩn lên da lại nhẹ nhàng hơn không ít, nói mỉa mai, "Bây giờ biết đau rồi, lúc giúp Con rùa đánh chiến đội ngũ sắc sao lại không biết đau vậy?"

"Tôi cũng, à…… Không còn cách nào mà." Tô An bị Tề Văn Hiên ấn ngồi trên giường, thoa rượu lên vết thương, đau đến ứa nước mắt, đôi mắt khi nhìn Tề Văn Hiên như chứa sự tủi thân vô tận.

Tề Văn Hiên vì thoa rượu cho cậu nên quỳ một gối lên giường, giật mình cúi đầu đối diện với ánh mắt của Tô An, đôi môi mỏng hơi động nhưng không nói gì, vươn tay ra che hai mắt Tô An lại.

Tô An đột nhiên bị đoạt mất thị lực, không thể hiểu được: "Cậu làm gì vậy?"

Lông mi cậu khẽ gãi qua lòng bàn tay, lòng bàn tay Tề Văn Hiên vừa ngứa vừa tê, nhưng anh không thu tay lại.

Anh chậm rãi hít một hơi thật sâu, thuận miệng nói: "Sợ rượu dính mắt cậu."

"À." Tô An thật sự tin tưởng.

"Nhưng sao nhà cậu lại không có iodophor thế." Bị cướp đi thị lực cũng không thể cản trở Tô An nói không ngừng, "Rựợu rất kí©h thí©ɧ, cho một chút iodophor tiêu độc sẽ không đau…… Shh——"

"Dạy dỗ cậu một chút." Tề Văn Hiên ngắt hết cành hoa*, lại thay bông y tế tẩm rượu thoa lên vết thương trên khóe môi Tô An, nơi đó chỉ bị rách chút da, nhưng thoa rượu lên thì vô cùng kí©h thí©ɧ.

*Ngắt hết cành hoa (辣手摧花): Phá hủy những thứ tốt đẹp.

Tô An cảm thấy mùi rượu nồng nặc theo khóe môi mình tiến vào miệng, bị sặc, "Hừ hừ" hai cái, "Được rồi được rồi, hừ…… Muốn say rồi."

Tề Văn Hiên cũng cảm thấy muốn say.

Đôi mắt cậu bị tay anh che lại, ánh mắt anh đương nhiên sẽ dừng trên chiếc mũi cao và đôi môi nhìn qua thật mềm.

Đôi môi kia nhạt nhạt hồng hồng, dính chút rượu lại trơn bóng.

Tóm lại, nhìn qua trông rất ngon, anh nghĩ hẳn là vị đào mật.

Có lẽ cảm thấy anh trầm mặc hơi lâu, Tô An dời chân đi một chút, nghi hoặc gọi: "Anh Hiên?"

Tề Văn Hiên lấy lại tinh thần, buông tay đang che mắt đối phương ra, rất tự nhiên vứt bông y tế đã tẩm rượu vào thùng rác, hỏi Tô An: "Còn chỗ nào muốn tiêu độc không?"

Trên người vẫn còn chỗ đau nhưng lại không có vết thương, để vậy là được, Tô An ngẫm nghĩ, cúi người xắn ống quần lên: "Cẳng chân…… À chỗ này tôi có thể tự thoa được, để tôi làm cho."

"Giúp người thì giúp cho trót, để tôi làm." Tề Văn Hiên nói, kẹp một tấm bông tẩm rượu lên, lui về phía sau nửa bước, ngồi xuống.

Cẳng chân Tô An rất trắng, dáng người cũng mảnh khảnh, nhưng lúc nắm lấy lại có cảm giác được cơ bắp hơi mỏng che giấu sức lực bên trong.

Phía dưới thả lỏng, bắp thịt ở cẳng chân lại mềm, Tề Văn Hiên nhẹ nhàng cầm lấy, xúc cảm quá tốt, không nhịn được khẽ nhéo một cái.

"Ối dà cậu làm gì vậy……" Tô An bị chọc nhột, chống tay lên giường cười rộ lên, "Đừng chọc tôi, cậu có thể nghiêm túc tiêu độc được không……"

Miệng vết thương ở dưới đầu gối đáng ra sẽ bị quần cọ xát làm trầy da, may là quần không cọ xát nhưng lại bị dính ít máu, lúc này gần miệng vết thương đã kết vảy.

Tề Văn Hiên dùng rượu sát trùng cẩn thận thoa vài vòng, từ trong ra ngoài, xử lý sạch sẽ miệng vết thương và vết máu gần đó.

"Tay nghề chuyên nghiệp ha học sinh giỏi Tề." Tô An trêu ghẹo.

"Ừ." Tề Văn Hiên thấp giọng trả lời, có hơi thất thần.

Tô An xắn ống quần lên tới tận đầu gối, Tề Văn Hiên ngồi xổm, nhìn lên, ánh mắt liền dừng trên đầu gối phiếm hồng mơ hồ của cậu.

Không biết tại sao, anh rất muốn nâng chân Tô An lên một chút, sau đó hôn lên đầu gối kia.

Nhất định anh đã uống nhầm thuốc gì đó rồi.

Đây không phải là lần đầu ngồi gần như vậy, cũng không phải lần đầu tiên thấy những bộ dáng đó của Tô An, Tề Văn Hiên nghĩ, hay là do nồng độ cồn quá cao, anh cũng bị hun cho say luôn?

"Anh Hiên?" Tô An tiến lên dò xét nhìn anh, vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc trán Tề Văn Hiên.

Hôm nay tại sao học sinh xuất sắc Tề luôn thất thần thế?

"Ừ." Tề Văn Hiên không hiểu nguyên do mở miệng, quay đầu vứt miếng bông đã tẩm rượu đi, đóng chai rượu sát khuẩn lại.

"Tôi đi lấy chút thuốc với băng keo cá nhân." Tề Văn Hiên đứng dậy nói.

"À, được." Tô An đáp, nâng chân lên đặt trên giường, vươn tay chạm vào miệng vết thương vừa bị mình tiêu độc.

Tề Văn Hiên thoáng nhìn cậu, khẽ thở dài: "Đừng chạm, tay bẩn."

Thế là Tô An bắt đầu thổi thổi vết thương của mình.

Thoa thuốc cho Tô An, lại là một trận kêu khóc.

Lúc đánh nhau thì tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, bày ra bộ dáng không hề biết đau, trở về ổ liền làm nũng với người bên cạnh.

Tề Văn Hiên bị suy nghĩ của mình làm cho dễ thương đến hộc máu.

Cũng may vết thương của Tô An không lớn, có thể dán băng keo cá nhân được.

Sau một ngày lăn lộn, trên mặt trên đùi trên tay Tô An dán vô số băng keo cá nhân, hễ ai nhìn thấy cũng biết đây là một đứa nhóc thích gây sự.

Tề Văn Hiên đưa Tô An về nhà, Dương Lan vừa mở cửa đã trông thấy ba miếng băng keo cá nhân trên mặt Tô An, lập tức đau đầu.

"Dì Lan, tiết thể dục Tô An bị ngã một cái." Tề Văn Hiên mặt không đổi sắc nói dối giúp cậu, "Con dẫn cậu ấy đi xử lý vết thương rồi mới về nên hơi lâu một chút."

Rốt cuộc Dương Lan có tin hay không, bọn họ cũng không biết, dù sao trước mặt bà là Tề Văn Hiên không thể nào nói dối được.

Mà bởi vì trong nhà Tề Văn Hiên không có ai nên anh hợp tình hợp lẽ ở lại ăn chực cơm tối, sau đó còn làm bài tập với Tô An trong phòng cậu, đến lúc rời đi thì đêm cũng đã khuya, Dương Lan đã sớm ngủ rồi, không có cơ hội hỏi tội Tô An.

Tô An tránh được một kiếp dựng ngón tay cái lên cho Tề Văn Hiên.

Tề Văn Hiên đứng ở cửa, cười vươn hai ngón tay ra nhéo ngón cái của Tô An, khẽ nói: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon~" Tô An cũng khẽ nói, nhìn theo Tề Văn Hiên về nhà, sau đó nhẹ tay nhẹ chân khoá cửa nhà mình lại.

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả gõ xong chương này bị bản thân tự làm cho ngọt ngấy【nằm ngửa】

18 giờ chiều nay sẽ có một bản cập nhật