Chương 5: Tờ giấy nhỏ

Sáng hôm sau, Tô An giữ phép tắc chạy xe đạp đến trường, ván - hồng nhan họa thủy - trượt hôm qua cũng giữ phép tắc mà nằm trong nhà.

"Hôm nay không trượt ván?" Tề Văn Hiên ngồi trên xe đạp của mình, nhìn cậu chạy lại đây, bởi vì tốc độ quá chậm nên đầu xe cứ nghiêng nghiêng ngã ngã.

"Hôm nay không phải…… Đi học chính thức mà, đúng không." Tô An cười hì hì với anh, một lát sau lại hơi tủi thân mà cau mày thở dài, "Là mẹ tôi kêu, hôm qua tôi lừa bà vết thương trên mặt là do trượt ván ngã, chắc là không tin, nhưng dù sao hôm nay không chịu cho tôi trượt nữa."

Tề Văn Hiên nhìn vết bầm trên trán và khóe miệng cậu, vì dùng thuốc kịp thời nên đã phai màu rất nhiều, chờ Tô An chạy qua, anh cũng đạp theo mấy mét đuổi kịp, hỏi: "Hôm nay dì Lan không đi làm sao?"

"Hôm nay bà nghỉ, sáng sớm hôm qua vừa xong ca đêm thì lại làm phẫu thuật lúc chiều, bây giờ mệt rồi." Tô An trả lời.

Mẹ Tô An Dương Lan là một bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện cấp ba, tăng ca là chuyện thường xuyên, số lượng ngày đêm đảo lộn cũng không ít.

Mang một đầu tóc vàng đáng chú ý vào trường, lúc bước vào cổng cậu cũng nhận lấy không ít ánh mắt kể cả bác bảo vệ. Mặc dù trường này không tốt bằng những trường học hàng đầu nhưng cũng chưa đến nỗi đầy rẫy những tên đội sổ lưu manh, dám công khai nhuộm tóc đi học cũng không có mấy người.

Tô An không thèm để ý, đi theo đám người chạy xe đạp đến chỗ đỗ xe, dừng lại, ngân nga hát sải bước lên lầu.

Đi từ cửa sau vào rồi vội vàng chạy tới chỗ ngồi của mình, Tô An lấy bữa sáng ấm áp từ trong túi xách ra, để điện thoại sang một bên vừa lướt vừa ăn bánh bao.

Nửa phút sau Tề Văn Hiên mới chậm rãi bước vào lớp học, anh vừa kéo ghế ra Tô An đã không ngẩng đầu mà nói: "Cậu chậm quá nha."

"Tôi còn muốn hỏi cậu, trong lớp học có thứ gì hấp dẫn đáng để cậu chạy vội như vậy." Tề Văn Hiên liếc nhìn chiếc bánh bao thịt cỡ lớn trên tay cậu, "Hóa ra là bánh bao."

Tô An thu hồi lực chú ý của mình trên điện thoại và bánh bao, nhìn Tề Văn Hiên, bỗng giương khóe miệng lên: "Không nha, không phải bánh bao, cậu chờ một chút."

"?" Tề Văn Hiên nghi ngờ nhìn cậu, không biết trúc mã của mình có ý gì.

Mãi đến khi Vương Hân Bá mặt mũi bầm dập xuất hiện ở cửa lớp, sắc mặt đen đủi mà đi đến chỗ ngồi của mình, vết thương trên mặt càng tím hơn hôm qua một chút, trông vừa xấu vừa đáng thương.

Tô An thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, vội vàng che miệng mới không phun ra bánh bao vừa ăn.

Không biết động tĩnh nhỏ này có bị Vương Hân Bá nghe thấy hay không, sau khi ngồi xuống bị mọi người nghi ngờ nhìn, hắn đột nhiên hung tợn mà trừng mắt về phía Tô An.

Nhưng khuôn mặt hung ác chồng chất vết thương không làm ra một chút lực uy hϊếp nào, Tô An không thèm giấu giếm cười lên càng làm hắn dựng tóc gáy. Hắn chậm rãi giơ tay lên, dựng ngón giữa mang đầy phẫn hận và khıêυ khí©h về phía Tô An.

Tô An cười ha hả, bốn ngón tay phải nắm thành quyền, nâng cằm vô cùng vênh váo lấy ngón cái từ trái qua phải xẹt qua cổ mình.

Không ít bạn học nhận ra cuộc chiến trong yên lặng của hai người bọn họ, một người đầy mặt tím xanh, người còn lại cũng bầm trán và khóe miệng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nhưng cũng chẳng ai dám hỏi, chỉ tụm năm tụm ba nhỏ giọng suy đoán.

Tô An dám cá rằng, chỉ cần một tiết học sáng nay thôi, ân oán giữa cậu và tên con rùa kia có thể biến thành ba đến năm phiên bản không hề trùng lặp.

Giáo viên chủ nhiệm ho khan một tiếng, bước vào cửa, tiếng nói chuyện trong lớp mới hóa thành tiếng đọc sách buổi sáng.

Tiết đầu là Ngữ Văn, Tô An nghe giọng nói đầy cảm xúc của thầy Trịnh mà cũng không thể nào nghe vào, vẽ một con rùa vào chỗ trống trong sách, ngẫm lại lại thấy thế nào cũng không nên để thứ này làm bẩn sách mình, thế là mượn Tề Văn Hiên cục tẩy tẩy sạch sẽ.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn bảng đen lại thấy Vương Hân Bá vẫn còn trừng mình, Tô An ngạc nhiên dùng khuỷu tay đυ.ng tay Tề Văn Hiên: "Sao tên con rùa đó còn nhìn tôi thế, không phải hắn yêu tôi chứ?"

"Hừ." Tay phải Tề Văn Hiên cầm bút, nhanh chóng ghi bài, không ngẩng đầu, nói, "Hắn dám."

Tô An không để ý lời nói của anh là tên con rùa kia dám trừng cậu như vậy còn dám yêu cậu, ánh mắt của cậu lại dừng trên cái tay đang cầm bút của Tề Văn Hiên.

Đó là tay của học sinh giỏi, sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, cậu đã từng thấy khi nó nhảy múa trên những phím đàn đen trắng, cũng từng thấy nó tạo thành nắm đấm chắn trước mặt cậu, từ một nắm đấm non nớt trước kia, bây giờ đã trở thành một nắm đấm thành thục đanh thép.

Tô An nhớ mang máng, khi còn nhỏ anh rất gầy yếu, thật sự gần như là gió thổi qua liền muốn ngã, khi bị bắt nạt đều là do những nắm đấm này bảo vệ cậu.

Thấm thoáng đã qua nhiều năm như vậy, nắm đấm theo chủ nhân của nó lớn lên, anh bé trước kia che trước mặt cậu nay đã trở thành thiếu niên học giỏi, nhưng mỗi khi cậu cần vẫn sẽ không do dự mà giơ nắm đấm lên.

Cậu thật sự rất thích Tề Văn Hiên, có người anh em như vậy, cuộc đời này không uổng.

Đương nhiên, nếu Tề Văn Hiên biết địa vị của mình trong lòng cậu là gì, chắc chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

Lúc này, trên mu bàn tay có một vết thương đã kết vảy, trông bị thương không sâu nhưng vẫn còn hơi đỏ.

Tô An nhớ cảnh hôm qua đứng trước cửa nhà nhìn thoáng qua, ở góc độ hiện tại cậu không thể thấy tình huống của khuỷu tay bên kia, cậu dùng đuôi bút chì chọc chọc Tề Văn Hiên: "Này, hôm qua cánh tay cậu bị thương phải không?"

"Ừ." Tề Văn Hiên ậm ờ đáp lời, vẫn không ngừng bút.

"Ai làm vậy?" Tô An tiếp tục hỏi, "Con rùa? Hay là mấy tên Smart kia?"

"Hôm qua Vương Hân Bá bị cậu ấn trên mặt đất đánh thành thế kia, sao có thể đánh tôi." Tể Văn Hiên nhẹ nhàng cười, "Không biết, có thể là bất cẩn trúng phải, dù sao bọn họ thảm nhiều hơn chúng ta, không lỗ."

Bản thân Tô An bị thương thì không sao, nhưng nếu Tể Văn Hiên bị thương, cậu lại hơi không thoải mái.

Nhưng còn chưa thể nói tiếp, thầy Trịnh trên bục giảng bỗng gọi tên Tô An: "Em đọc đoạn tiếp theo một lần."

"A," Tô An tách hai chân đang bắt chéo ra, chậm rãi đứng lên đồng thời hỏi Tể Văn Hiên, "Đoạn nào thế?"

"Cái đoạn bên cạnh chỗ con rùa lúc nãy cậu vẽ."

"Dạ thầy." Tô An hắng giọng, cậu tìm được đoạn đó, cố ý đọc đầy diễn cảm phong phú, chọc cho không ít bạn học cười khúc khích.

"Rất tốt, bạn học Tô An đọc vô cùng diễn cảm." Thầy Trịnh đẩy mắt kính, giọng điệu rất vui mừng, "Các bạn học đồng thanh đọc đi, đoạn này yêu cầu thuộc lòng."

Tể Văn Hiên nhìn chằm chằm vào đoạn cậu vừa đọc diễn cảm, đánh giá một câu: "Bệnh thần kinh."

Chuông tan học vang lên, Trịnh Quốc Phong rời đi thuận tiện mang theo Vương Hân Bá, phỏng chừng vì thấy hắn bị thương thảm như vậy nên thầy chủ nhiệm gọi hắn đi giải thích sự việc.

"Tên con rùa kia có thể bán đứng chúng ta không?" Tô An nhìn bóng lưng rời đi không hề tình nguyện của hắn, hỏi.

Tể Văn Hiên bình tĩnh như việc đó chẳng liên quan đến mình: "Cậu còn sợ chuyện này?"

"Yên tâm yên tâm, hắn không dám!" Sau giờ học Thẩm Trí không chờ nổi mà vọt từ bàn đầu xuống bàn cuối, học sinh nữ trước bàn Tô An đã đi vệ sinh, cậu ta đặt mông tu hú chiếm tổ, vui vẻ ra mặt nói, "Các cậu có biết tại sao tên con rùa chuyển trường không?"

"Tại sao?" Tô An thấy ánh mắt chờ mong của cậu ta, rất nể tình hỏi.

"Bởi vì hắn ở trường trung học số mười tám dính phải chuyện này, hình như là đánh học sinh xui xẻo nào đó vào bệnh viện, trong nhà học sinh kia lại có chút quan hệ, hắn bị trường trung học số mười tám cưỡng chế thôi học." Thẩm Trí nói xong thì rung đùi đắc ý, "Có thể chuyển đến đây cũng không dễ dàng gì, nếu có chuyện gì xảy ra nữa khiến hắn bị đuổi, hắn chắc chắn không dám!"

Khi nói chuyện, Vương Hân Bá đã mang khuôn mặt thiếu kiên nhẫn vào lớp, không ai gọi bọn Tô An lên tra hỏi, gián tiếp xác nhận lời nói của Thẩm Trí.

"Tôi nói đó." Thẩm Trí nhướng mày với Tô An, quay đầu thấy Vương Hân Bá lại nhìn bọn họ, Thẩm Trí dựng thẳng ngón cái lên, y như Tô An lần trước, làm động tác cắt cổ.

Biểu tình Vương Hân Bá rất kiềm chế, nắm chặt tay, bỗng đạp bàn mình một cước, bạn bàn trước của hắn bị dọa đến run rẩy, ngạc nhiên liên tục quay xuống nhìn.

"Ơ kìa, còn rất nóng tính nha." Thẩm Trí cười nhạo nói.

Lúc này, hai học sinh nữ bàn trước Tô An tay trong tay đi vệ sinh đã trở về, trông thấy Thẩm Trí ngồi chỗ mình, trên mặt hơi ghét bỏ nhưng lại không dám thật sự trực tiếp đến đuổi người.

"Cậu có thể cút rồi." Tô An bĩu môi với cậu ta, "Con gái người ta đã trở về."

"Oái, được." Thẩm Trí lập tức nhảy dựng lên, khoa trương mà phủi phủi ghế, cười đùa với học sinh nữ vừa trở lại, "Mời ngồi mời ngồi."

Hai học sinh nữ bị làm cho sửng sốt, lúc ngồi xuống còn nhỏ giọng nói "Cảm ơn" với cậu ta.

Tiết Toán học tiếp theo, từ lúc mở sách ra Tô An đã bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng cũng dựa vào bàn ngủ thoải mái.

Đang lúc lên lớp toàn trường lại phải đến sân thể dục, ngày khai giảng đầu tiên tất nhiên là phải nghe buổi tựu trường dài dòng. Trong khi mọi người đang xếp hàng lung tung, Tô An cảm thấy có người ở phía sau đυ.ng cậu một cái, sau đó nhét một tờ giấy vào tay cậu.

Gắng sức đυ.ng như vậy chắc chắn không thể là thư tình của học sinh nữ, cậu nghi ngờ mở tờ giấy ra, bên trên là mấy chữ xiên xiên vẹo vẹo: "Buổi chiều tan học gặp ở khu rừng nhỏ, một mình mày."

Tô An quay đầu lại, trong đám người có một con rùa đang nhìn chằm chằm vào cậu, hơn nữa còn giơ ngón giữa lần thứ hai trong ngày.

Tô An: "......"

Người này có cái tật xấu gì vậy?

Muốn hẹn đánh nhau không thể nói thẳng à?

Lớn già đầu còn học theo con gái đưa giấy cái gì? Không biết còn tưởng thứ hắn đưa là thư tình đấy!

Cà khịa rồi cà khịa, đối với loại chủ động khıêυ khí©h tìm chết này, Tô An tuyệt đối không có lý do để từ chối.

Cậu vò tờ giấy thành một cục, nheo mắt nhắm mục tiêu phía xa xa, ném một cái xa mấy mét, chuẩn xác không sai mà ném ngay đầu Vương Hân Bá.

Sau đó giương một bên khóe miệng lên, duỗi ngón trỏ móc ngoéo với Vương Hân Bá một cái.

Quả nhiên thành công chọc người kia nổi khùng lần nữa, Tô An cười khúc khích, xoay người đuổi theo hàng ngũ đã bắt đầu đi.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày Quốc tế Lao động vui vẻ!

Hôm nay cũng đăng truyện, tác giả rất lao động vinh quang đấy!【 mặt tự hào 】