Chương 8: Đồ Ăn vặt sao?

Cân nhắc đủ loại vấn đề kinh phí và thời gian, mọi người trong nhóm thương lượng xong, quyết định đi leo núi ở một ngọn núi có tiếng gần tỉnh, thuận tiện còn có thể ăn BBQ trên đỉnh núi.

Không phải mọi người đều thích leo núi nhưng BBQ không giống vậy, xem như là phần thưởng khi leo đến đỉnh, đa số bạn học tham gia đều dào dạt chờ mong.

Cả lớp xuất phát, lớp trưởng ngay từ đầu giơ tay chín mươi độ từ chối, nghe nói lớp trưởng đại nhân Tưởng Phong trừ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc Khánh là không đi học bù thì luôn ở tuyến đầu cố gắng học tập.

Nhưng đến ngày xuất phát, Tưởng Phong vẫn mang nửa cặp sách là tư liệu học tập, nửa cặp sách là quần áo tắm rửa xuất hiện ở chỗ mọi người hẹn lên xe, nói: "Lần đầu tiên hoạt động tập thể, không có lớp trưởng hình như không tốt lắm, tôi cũng là người có cảm giác vinh dự tập thể, vậy nên tôi vừa đọc sách vừa chơi cùng các cậu."

Tô An, người mặc quần áo bình thường, chỉ mang theo một túi thể thao đeo chéo, khuôn mặt đều viết chữ khϊếp sợ, chẳng qua là do lần đầu tiên gặp học sinh giỏi học tập liều mạng như vậy, cậu nhịn không được đυ.ng đυ.ng Tề Văn Hiên: "Ngồi cùng bàn với cậu ta một năm, vất vả cho cậu rồi."

"Nửa năm, không vất vả." Tề Văn Hiên cười trả lời.

Tô An trìu mến sờ lên đầu Thẩm Trí: "Cũng vất vả cho cậu rồi."

Thẩm Trí chắp tay trước ngực: "Không có gì, nhưng hai năm tới đây tôi đại khái có thể lên trời rồi, chỉ cần nhìn cậu ta học tập thôi tôi đã bắt đầu nghĩ xem Thanh Hoa tốt hơn hay Bắc Đại tốt hơn."

Như vậy, trừ mấy học sinh thật sự không rảnh, về cơ bản cả lớp đều đến đủ.

Tô An xoay trái xoay phải nhìn xung quanh, không ngoài dự kiến, con rùa không ở trong nhóm cũng không xuất hiện ở chỗ tập hợp, tên nhím gai cả ngày bày ra cái mặt thối sẽ không đến loại hoạt động này.

Đương nhiên hắn cũng không thích hợp với loại hoạt động này, Tô An không muốn leo núi một nửa lại trông thấy hắn đánh nhau với ai từ giữa núi lăn xuống chân núi một mạch, nguy hiểm, phá hỏng tâm tình, cũng sẽ có bóng ma tâm lý.

"Được rồi được rồi, xe đến rồi!" Lư Hiểu Chanh vẫy tay để các bạn học lùi về lối đi bộ ven đường nhường đường cho xe chạy, ban đầu lớp trưởng không có ý định đi, thành viên ban tổ chức hợp lý hợp tình trở thành người lãnh đạo hoạt động lần này.

Ngày thường ở trường mọi người đều mặc đồng phục to rộng đơn giản, các bạn học cuối tuần cũng ít khi gặp mặt, khiến cho mọi người thấy bạn học sớm chiều ở chung mặc quần áo riêng đều có chút không thích ứng.

Đầu thu, thời tiết thỉnh thoảng hơi nóng nực, phần lớn các bạn nữ đều mặc váy xinh đẹp đáng yêu, xinh đến động lòng người, khi xe chậm rãi dừng hẳn, Tô An bỗng nhiên cười cười, vỗ vai Thẩm Trí: "Này, chảy nước miếng rồi kìa."

Thẩm Trí lấy lại tinh thần, lau lau khóe miệng, sau đó oan ức nhìn Tô An: "Ơ kìa, anh An~"

Không đến hai giây lại vô cùng hèn hạ thò tới thì thầm: "Anh An nè, cậu thấy bạn nữ nào trong lớp đẹp mắt nhất?"

"A…… Tôi thấy……" Tô An tự hỏi, "Dương Nhị Nhị hả?"

Lông mày Tề Văn Hiên khẽ động, theo lời cậu nói nhìn sang một bạn nữ cột tóc đuôi ngựa cách đó không xa, sườn mặt sắc bén, khuôn miệng xinh xắn thoa son hồng nhạt, đôi mắt to tròn, bạn nữ tuổi này da trắng nõn, khuôn mặt màu đỏ khỏe mạnh, quả thật đẹp mắt.

"Thì ra anh An thích kiểu đó nha…… Ngược lại tôi thấy Mạnh Huỳnh cũng không tồi." Thẩm Trí nhìn Mạnh Huỳnh đứng bên cạnh Lư Hiểu Chanh, nói.

Trên mặt Mạnh Huỳnh trang điểm nhẹ, tóc cũng đã tỉ mỉ xử lý, cả người trông tinh xảo hơn bình thường đi học một chút, Tô An cũng cười chế nhạo: "À~ Thì ra cậu thích kiểu trưởng thành."

"Ha ha……" Thẩm Trí cười ngượng ngùng, "Nhưng mà Dương Nhị Nhị cũng đẹp, nhìn kỹ xem, các cậu còn hơi giống nhau……"

"Lên xe." Tề Văn Hiên lên tiếng ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, giương cằm lên ý bảo Lư Hiểu Chanh đã sắp xếp xong kêu các bạn học tự lên xe.

Chỗ ngồi trên xe buýt là hai người ngồi cùng nhau, Tô An chọn chỗ trống ngồi xuống trước, Thẩm Trí đi sau cậu vốn muốn ngồi cạnh, còn chưa đặt người xuống đã bị Tề Văn Hiên xách xuống chỗ ngồi phía sau, ngồi bên cạnh Tưởng Phong mới vừa buông cặp sách.

Tô An vừa mới cúi đầu nên không chú ý bên cạnh đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ Thẩm Trí với bạn ngồi cùng bàn mới tình thâm, miệng nói người ta cả ngày chỉ biết học tập không thú vị nhưng thân thể vẫn rất thành thật mà đi đến gần.

Tề Văn Hiên mang vẻ mặt chuyện không liên quan tới mình mà cất túi, Thẩm Trí muốn nói lại thôi hai lần, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng khi thấy Tưởng Phong lấy sách bài tập ra từ trong cặp sách, nội tâm dần dần tuyệt vọng.

Vui vẻ là của người khác, cậu ta chẳng có gì cả.

Cậu ta nhìn những chỗ ngồi hai người cười nói xung quanh, bản thân ngồi một mình một ghế, nén chịu cô đơn.

Thật ra cũng không phải vô cùng cô đơn, ví dụ như khi xe chạy lên cao tốc, bạn cùng bàn mời cậu ta: "Cùng nhau làm không? Tôi còn mang một phần ngoại khóa, không hiểu có thể hỏi tôi."

"Lớp trưởng đại nhân……" Thẩm Trí nhìn cây bút trong tay cậu chàng run tới run lui theo sự xóc nảy của xe, nhịn không được trêu chọc, "Xe run lắc như vậy mà cậu làm tiếp được hả, sẽ làm hư mắt đấy."

Cậu ta chỉ nhìn thôi đã muốn say xe nôn ra rồi.

"Không sao." Tưởng Phong* rất có kinh nghiệm, "Chờ chút lên cao tốc sẽ ổn hơn rất nhiều……" Rồi lại bắt đầu cúi đầu xem đề tiếp, lẩm bẩm bổ sung, "Cho nên tôi đã sớm nói bao xe buýt cái gì, có biết bao xe tốt, vừa nhanh vừa ổn, mọi người còn có thể cùng nhau học tập."

*Chỗ này raw để là Thẩm Trí nhưng mình đổi lại là Tưởng Phong cho hợp lý nhé.

Không, ngoại trừ cậu ra thì không ai muốn học trên xe hết, cảm ơn!

Ngài rốt cuộc là Văn Khúc Tinh* từ nơi nào tới vậy! Buông tha cho nhóm học sinh dở trường trung học số tám chúng tôi đi, cảm ơn!

*Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian.

Nội tâm vỡ vụng, cũng may trời cao đối đãi với cậu ta không tệ, đột nhiên có người từ chỗ ngồi phía sau chọc chọc cánh tay cậu ta, Thẩm Trí vừa quay đầu lại đã lập tức đổi về dáng vẻ tươi cười: "Mạnh Huỳnh, sao thế?"

"Cho các cậu một ít đồ ăn vặt." Mạnh Huỳnh cười, lấy một túi đồ ăn vặt nhỏ từ trong túi đưa cho cậu ta, "Đều là quả hạch, bên này còn một chút khoai tây chiên nữa, có muốn không?"

"Được nha được nha!" Thẩm Trí gật đầu như giã tỏi, "Các cậu thật tốt, chuẩn bị quá chu đáo."

Mạnh Huỳnh mím môi cười, ánh mắt lại lướt qua vị trí phía trước Thẩm Trí, lúc mở miệng lần nữa còn hơi ngại ngùng: "Cái kia, cậu giúp tôi hỏi bọn Tô An có muốn ăn gì không? À đừng, cậu giúp tôi đưa túi này cho đám bọn họ đi."

Ầm ầm—— Két——

Một chút đồ ăn vặt và một túi đồ ăn vặt.

Loại đối xử khác biệt này, nếu không nhìn ra gì đó thì cậu ta chính là đồ ngốc.

Miệng nói đồng ý "Được, không thành vấn đề", Thẩm Trí nhận cái túi đưa cho Tô An, sau đó giải thích với cậu một hồi, Tô An quay đầu lại cười xán lạn với Mạnh Huỳnh: "Cảm ơn nha!"

Mạnh Huỳnh cười ngượng ngùng, cúi đầu xuống, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với chị em tốt của mình.

Thẩm Trí ỉu xìu dựa vào chỗ ngồi, lại lần nữa cảm nhận được vui vẻ là của người khác, cậu ta chẳng có gì cả, toàn xe đều mang màu sắc tươi sáng rực rỡ, chỉ có cậu ta là u tối xám xịt.

Lại ngay lúc bạn cùng bàn luôn nghiêm túc làm bài ngó nhìn cậu ta một cái, lắc đầu: "Thôi bỏ đi, so với Tô An, cậu không xứng."

Thẩm Trí liếc mắt, nghĩ thầm tên mọt sách cậu thì biết cái gì, dứt khoát mở trò chơi trên điện thoại ra, login chuẩn bị phẫn nộ cầm đầu người.

Tô An vừa nhận được đồ ăn vặt liền mở túi ra hai bên cho Tề Văn Hiên xem: "Cậu xem, nhiều đồ ăn vặt như vậy!"

Tề Văn Hiên vừa nãy mang tai nghe nên không nghe rõ Thẩm Trí nói gì đó, chậm rãi tháo một bên tai nghe xuống, hỏi: "Từ đâu ra?"

"Thẩm Trí nói là Mạnh Huỳnh cho." Tô An cười lấy một bao quả hạch ra, "Là mắc ca này, tôi thích ăn nhất, cậu ăn không Văn Hiên?"

"Không ăn." Tề Văn Hiên mang tai nghe lên, tựa trên ghế nheo mắt lại, "Người ta đưa cho cậu."

Tô An đang nhai một hạt cứng nên không nghe rõ câu anh nhỏ giọng nói kia, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Hả?"

Tề Văn Hiên tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ nâng cằm tạo thành một vòng cung sắc bén, anh lười nhác híp mắt nhìn cậu, bỗng nhiên mỉm cười: "Không có gì."

Bạn học Tô An về cơ bản là chưa quan tâm đến vấn đề tình yêu, trước kia đã như vậy, bây giờ cũng như vậy.

Như vậy cũng tốt, có một số việc, không cần quá lo lắng.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Hiên: Mẹ, rốt cuộc đến khi nào Tô Tiểu An mới có thể thông suốt?

Tác giả: Hì hì.