Chương 14

Đông Trạch thần quân nói rằng chàng đến đây để giúp ta làm bài tập cho lớp thứ cấp.

Ta chỉ cần mất một năm để hoàn thành bài tập hàng trăm năm của lớp sơ cấp, điều đó chứng tỏ ta rất có năng lực và chăm chỉ.

Nhưng lớp thứ cấp không chỉ có lý thuyết cơ bản mà còn có rất nhiều bài tập về nhà,

Trên lớp sẽ bắt đầu luyện tập sử dụng linh lực và phép thuật, học sinh trong Thần Điện phần lớn đều là những tiên tử/ tiên đồng xuất sắc, linh căn của họ rất vững chắc.

Ta muốn làm tốt, giỏi hơn họ thì còn một chặng đường dài phía trước.

Trải nghiệm lớn nhất của ta khi sống trên thế giới này hàng nghìn năm là: người duy nhất ta có thể dựa vào để tồn tại là chính ta.

Sức mạnh và linh lực mới là điều quan trọng nhất.

Sau khi Đông Trạch rời đi, ta bắt đầu chăm chỉ nghiên cứu cách sử dụng linh lực và các pháp quyết cho đến nửa đêm.

Sau đó ta phải ngưng tụ tinh luyện sương hoa, luyện cóc tuyết.

Ta mệt đến mức khó có thể nhấc mình dậy sớm pha trà cho kế muội vô dụng của mình.

Nhưng ta biết điều này chỉ là tạm thời.

Để ngưng tụ sương hoa cần rất nhiều tinh thần lực, ta đã tốn rất nhiều thời gian và công sức, nhưng mỗi ngày chỉ lấy được một giọt. Ta vô cùng trân trọng và mang nó đi khắp nơi theo mình.

Vào ngày thi cuối kỳ, ta đã đứng đầu trong bài thực hành khóa học Long Thiên Khiển, đánh bại Linh Dung gần 800 điểm.

Ta nhìn trời đất, kiêu ngạo đứng ở nơi cao nhất, nhìn bọn họ tuyệt vọng đuổi theo nhau.

Hôm đó, sau giờ học, Linh Dung không cho ta lên xe Phượng Hoàng của nàng ta.

Những người bạn cùng lớp đó ca ngợi nàng ta sẽ đứng đầu trong mọi cuộc thi, nhưng nàng ta lại bị mất mặt.

Kỳ sát hạch Long Thiên Khiển quan trọng như vậy nhưng nàng ta lại bị đồng đội đáng khinh nhất đạp dưới chân.

Ta nhìn đôi mắt lạnh lùng của nàng ta, trong lòng lẩm bẩm mắng chửi, nàng ta cứ làm như thể ta muốn trèo lên chiếc xe Phượng Hoàng đó vậy.

Ta quyết định sử dụng phi hành kiếm nhưng bị một nhóm bạn cùng lớp chặn lại giữa chừng.

Tất nhiên là ta biết họ, đây là những "kẻ nịnh bợ" bám sát sau lưng Linh Dung.

Một dây hoa hình thành trong tay ta và linh lực của ta tập trung vào những chiếc gai.

"Đường đi lớn như vậy, lại có mấy người các ngươi vây chặn đường ta. Vì sao vậy?"

"Hừ, đồ xấu xí này, sao ngươi dám đứng đầu trong cuộc thi Long Thiên Khiển?! Ngươi hãy nhìn lại bộ mặt của mình xem có xứng đáng không???!"

Ta nhìn kẻ đang lên tiếng rồi hỏi: “Sao vậy, ai nói không xinh đẹp thì không được xếp thứ nhất? Nhìn ngươi xem, đường đường là tiểu Sơn thần , nhưng ngươi ăn nói thô tục đến mức thiên hạ không ai sánh được, ngươi còn không xứng đáng để lên mặt bàn! Không đáng để dì đây nhắc đến ngươi !”

"Ngươi!"

Tiểu Sơn thần rất tức giận, pháp bảo của hắn ta là một chiếc búa được triệu gọi và tấn công ta ngay lập tức.

Ta vận linh lực biến thành hoa và dây leo để sử dụng như một trường tiên, tạo thành một vòng dây bảo vệ, cho đến khi thứ rác rưởi này không thể tổn thương đến một sợi tóc của ta.

Thấy Trương Trấn Tiêu sắp chịu thua, mọi người bắt đầu hợp tác để bao vây ta.

Ta biết đây sẽ là một trận chiến khốc liệt và ta tự tin rằng sẽ không có vấn đề gì khi đánh bại ba hoặc năm kẻ trong số chúng . Nhưng nếu hàng chục kẻ này chiến đấu cùng nhau, ta không biết sẽ kéo dài bao lâu. Ta phải cố gắng hết sức mình, không thể chủ quan khinh địch được.

Hàng loạt những lôi điện, sấm sét, gió lốc vũ bão tiến đến phía ta.

Ta nín thở, dùng linh lực quấn vòng dây leo rực rỡ, tạo thành rào chắn như giỏ hoa, che phủ ta.

Khi Đông Trạch đến, vòng dây leo bảo vệ của ta đã bị phá vỡ. Cơ thể ta chi chít những vết thương, máu nở rộ như những nụ hoa trên quần áo ta…

Có lẽ đây là lần đầu tiên toàn bộ Thiên giới và Thượng Thanh Thần Vực biết được, Văn Khúc Chân quân nổi giận thực sự thì đáng sợ như vậy.

Pháp bảo hộ thân của chàng là một chiếc bút lông phượng hoàng.

Đông Trạch chạm vào người ta, ta nhìn thấy trong ánh mắt chàng có cơn đau như ngàn mũi dao xuyên qua trái tim.

Đông Trạch ra tay tàn nhẫn đến mức những kẻ bị đánh có thể không rời khỏi giường trong vài năm.

Ta nằm giữa đám dây hoa, yếu ớt mở mắt ra nhìn cặp sách của mình.

Ta mở miệng hài lòng và mỉm cười.

Bình sương hoa bên trong bị bọn họ làm vỡ, sương hoa ta luyện cho Thiên Hậu vương vãi khắp nơi.

Tiểu Sơn thần phải không? Nếu một kẻ xấu xí như ta không thể làm gì được ngươi.

Sau đó hãy nếm trải cơn thịnh nộ của Thiên Hậu…

Bầu trời phía trên của Thượng Thanh Thần vực tràn ngập tiếng kêu thảm thiết.

Hơn chục vị Thần Tử bị Đông Trạch đánh bị thương, bị Thiên Hậu giáng Tử Lôi điện chặt đứt tứ chi, phân tán thành từng mảnh trên mặt đất.

Các thần quân biết lỗi là do con họ gây sự trước nên không dám nổi giận cũng không dám lên tiếng.

Họ đều đến để đưa con mình về và tạm thời xin nghỉ học.

Thậm chí, Linh Dung còn bị phạt cấm túc ba tháng và cắt tiền tiêu vặt.

Vô số bảo bối trên trời dưới đất như nước chảy vào vườn nhà ta, Y Thần và các y tiên mỗi ngày đều canh gác nhà ta, sợ ta có chuyện gì.

Ta biết, họ sợ nếu ta chết, sẽ không ai làm sương hoa nữa.

Vết thương của ta nhuốm máu trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực ra nó không làm tổn thương đến cơ hay xương của ta.

Ta luôn biết cách tự lo cho mình khi bị đánh.

Nếu không, làm sao một người có thể sống sót một mình trong thế giới này hàng ngàn năm mà không có phép thuật?

Ta rất vui khi được chăm sóc nên mỗi ngày khi ngủ dậy ta đều khóc và la hét ầm ĩ, thần y vội vàng xoa bóp đầu cho ta.

Ta đã nằm suốt một tháng, cảm giác chân tay mình gần như thoái hóa.

Cho đến khi Thiên Hậu che mặt xông vào vườn nhà ta, đe dọa nếu ta không đứng dậy điều chế sương hoa, thì đừng trách bà ta triệu hồi Tử Vân Lôi hủy diệt trăm triệu hoa cỏ.

Ta nhảy xuống khỏi giường, hèn nhát nói: “Bây giờ ta sẽ điều chế, bây giờ ta sẽ điều chê sương hoa! Trong thời gian dưỡng sức, tuy đau đến mức không thể ngủ được nhưng đêm nào ta cũng phải chật vật thức dậy để điều chế sương hoa, chưa bao giờ ta dám lười biếng”.

Ta vội vã làm việc cật lực trong đêm, ta gửi một “bí dược” làm từ da cóc tuyết ngâm sương hoa.

Da cóc tuyết có kích thước bằng khuôn mặt người, ta khoét lỗ cho mắt và miệng để dễ mở mắt và thở.

Ta đặt cho món đồ đấy một cái tên, ừm, "mặt nạ".

So với “mặt nạ lụa” trước đây, tác dụng của “mặt nạ da cóc” này lâu dài hơn rất nhiều.

Nhựa tiết ra từ da cóc rất độc nhưng lượng độc tố vừa phải có thể giúp kí©h thí©ɧ da nhanh chóng hấp thụ sương hoa và nuôi dưỡng làn da.

Sau sự việc này, không ai trong thiên cung này không biết rằng thần nữ xấu xí Thẩm Quân Tuyết cực kỳ khó chọc vào.

Để bảo vệ nàng, Thiên đế và Thiên hậu thậm chí còn kiềm chế đứa con gái nhỏ yêu quý nhất của họ.

Hơn chục vị thần tử gần như bị hủy diệt thần căn vì xúc phạm nàng, không thể vào thần điện được nữa, tương lai của bọn họ đã bị hủy hoại.

Ngay cả Đông Trạch thần quân người thầy luôn hiền lành, không gây tranh cãi, cũng công khai bảo vệ nàng trong mọi việc và còn dạy kèm cho nàng mỗi ngày.

Ta biết rằng những ngày tới sẽ tốt hơn.

Sau khi Linh Dung được thả ra, khi nhìn thấy ta, mặc dù vẫn cạnh khoé ta nhưng nàng ta cũng hạn chế hơn nhiều.