Chương 1: Đông Con Nhiều Phúc (1)

“Làm càn!”

Trong Minh Quang Điện truyền ra một tiếng đế vương rống giận , làm cho con mèo nhỏ đang ngủ trên mái hiên cũng phải rụt đầu.

“Loảng xoảng……” Trong điện lại truyền đến tiếng động nặng nề, lại là tiếng đồ vật triệt để vỡ nát.

“Ngươi rốt cuộc là thần tử của Ninh Vương, hay là thần tử của trẫm……”

Tiếng trầm thấp oanh minh bình thường giờ thành tiếng gào thét bao hàm phẫn nộ cùng ngang ngược.

Không tốt, phụ hoàng tức giận, hệ thống ca ca nói, tâm trí phụ hoàng có vấn đề, dễ nóng giận như người phát điên.

Tiểu đoàn tử đôi tay nắm lấy làn váy, chạy hướng về Minh Quang Điện giống như quả bóng nhỏ nhảy nhót, chuông bạc trên hai búi tóc lắc lư phát ra tiếng động thanh minh.

Đến rồi đến rồi, phải mau đi vào.

“Ai da, tiểu tổ tông, người sao lại tới lúc này.” Nam Chi dễ như trở bàn tay bị ngăn ngoài điện, Lý công công đè thấp giọng, cẩn thận nghe ra, còn có một tia run rẩy.

Đế vương tức giận, làm người ta sợ hãi.

“Phụ hoàng tức giận, ta muốn đi vào.” Nam Chi sốt ruột nói, nàng ngửa đầu, điêu phấn ngọc trác, đôi mắt đen láy thanh triệt, mang theo ngây thơ cùng lo lắng.

Lý công công :…..

Thời điểm Huệ Đế tức giận là lục thân không nhận, không ai không biết.

Lý công công cương ngạnh nói: “Tiểu công chúa mau trở về đi, Hoàng Thượng cũng không có triệu kiến người, ai, mau, mau ngăn nàng lại……”

Lý công công cảm giác tim sắp rơi ra ngoài, hắn không nghĩ tới tiểu công chúa gan to bằng trời, trực tiếp luồn qua eo hắn trốn thoát.

Ngạch cửa đại điện đối với một đứa trẻ ba tuổi có chút cao, cái tay nhỏ nắm nắm, một cái chân nhỏ vượt qua khung cửa, cả người đè lên ngạch cửa lại đem chân còn lại vắt qua, thế là thành công tiến vào Minh Quang Điện.

Vào hay không vào ?

Lý công công sợ hãi vô cùng, đứng ngây ở ngoài xoắn xuýt.

Trong Minh Quang Điện là một mảnh hỗn độn, ngự án bị ném sõng soài trên mặt đất, tấu chương, bút lông vương vãi, nghiên mực vỡ vụn chia năm xẻ bảy. Mực nước vẩy ra bắn tung tóe, loang lổ trên mặt đất thành từng vũng, còn có vết mực lốm đốm lưu lại trên thảm. Bình hoa đồ sứ bài trí trong điện không còn cái nào là nguyên vẹn.

Huệ Đế một thân huyền y, sắc đỏ đen trên huyền y tựa như màu máu cô đặc lại, cả người hắn bao phủ bởi nộ khí, tức đến đỏ con mắt phảng phất như dã thú mất đi lý trí, nhìn chằm chằm vào thần tử đang quỳ rạp trên mặt đất.



“Phụ hoàng, phụ hoàng……” Quý Nam Chi dùng hai chân ngắn nhỏ, hướng Huệ Đế chạy tới.

Thanh âm non mềm giữa không khí đang giằng co căng thẳng khiến người ta hoảng hốt hoài nghi có lẽ là do quá khẩn trương nên xuất hiện ảo giác.

“Phụ hoàng, con rất nhớ người.” Nam Chi ôm lấy chân phụ thân, ngửa đầu lên nhìn Huệ Đế, đôi mắt thanh triệt ngập nước nhìn hắn.

Nam Chi nói chính là sự thật, giờ phút này trong lòng nàng tràn ngập cảm xúc mãnh liệt không có cách nào hình dung, cuối cùng tựu lại là nhớ mong cùng tủi thân.

Giống như là gặp được ba ba của mình.

“Lý Trung Toàn, cút tới đây. Tiểu súc sinh từ nơi nào chạy đến, kéo ra ngoài.” Huệ Đế đôi mắt đỏ ngầu rít gào, đáng sợ tới mức Lý công công ngoài điện cả người run lên

Nam Chi:……

Tức giận đến nữ nhi đều không quen biết ?

Phụ hoàng thối tha !

Nam Chi gắt gao ôm chân hắn, giống như gấu Koala ôm cây, nhất quyết không buông : “Phụ hoàng, là con, là con, con là nữ nhi thân sinh của người……”

Nàng la lớn, ý đồ làm Huệ Đế khôi phục một ít lý trí.

Huệ Đế vung chân, muốn đem xú hài nhi ném rớt nhưng thế nào cũng ném không ra. Hắn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng con đau đầu thấu xương như rìu đao chém xuống, dùng sức quăng tiểu hài tử ra ngoài.

“A!” Cái mông nhỏ ngồi trên mặt đất, mặt bánh bao trắng nộn trở thành cái bánh bao thật, nhăn nhó bèo nhèo.

Hu hu, mông đau quá!

Trương đại nhân vốn quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên dựng thẳng nửa người, nhìn thoáng tiểu công chúa, lại nhìn hoàng đế đang thở dốc như thú hoang, khóe miệng không khỏi cong lên.

Nếu chỉ chính mình chết thôi thì không tính làm gì, nhưng nhiều thêm một tiểu công chúa thì một kẻ không có lý trí đến cả con nối dõi của chính mình cũng gϊếŧ, tính tình bạo ngược, là súc sinh không thể chối cãi.

Trương đại nhân thẳng thắn nói, ngạo cốt tranh tranh đại trung thần : “Hoàng Thượng, trên phố đều truyền, bởi vì Hoàng Thượng là ma đầu bạo quân gϊếŧ người như ngóe, trời cao nguyền rủa nên trừng phạt người đoạn tử tuyệt tôn, nếu vậy toàn bộ thiên hạ Đại Chu đều phải chôn vùi trong tay người, Hoàng Thượng.”

“Thứ xin Hoàng Thượng thả những người vô tội bị áp giải kia, Hoàng Thượng, người đã gϊếŧ quá nhiều người, xin người dừng lại đi.”

“Ha ha……” Huệ Đế đột nhiên tươi cười làm người sởn tóc gáy, nhìn Trương Đại nhân, “ Trẫm gϊếŧ nhiều người như vậy, không thiếu ngươi một mạng, muốn chết, trẫm thành toàn cho ngươi.”



Huệ Đế một phen rút ra trường kiếm treo trên tường, mũi kiếm khẽ run, sáng chói như tuyết.

A?!

Nam Chi sợ ngây người, muốn gϊếŧ người sao?

Không thể gϊếŧ, không thể gϊếŧ, Nam Chi nhanh chân bò dậy, tiến đến ôm lấy chân Huệ Đế: “ Phụ hoàng, người tỉnh, mau tỉnh lại đi.”

Trên đùi mang một cái trang sức như thế, làm Huệ Đế bị kéo lại, hắn thần sắc dữ tợn khủng bố, “Buông ra, không trẫm gϊếŧ ngươi.”

“Oa oa oa, phụ hoàng, phụ hoàng……” Tiếng khóc cực có độ xuyên thấu xông thẳng vào Huệ Đế màng nhĩ, thút tha thút thít, nãi thanh nãi khí gọi phụ hoàng, chẳng sợ Huệ Đế đau đầu, nhưng hai chữ phụ hoàng giống như cái đinh đóng vào đầu hắn, đau muốn nứt toạc ra.

“Hoàng Thượng!!” Trương đại nhân cất cao thanh âm, bi phẫn vô cùng: “Đại Chu giang sơn liền phải chôn vùi ở trong tay của ngươi, ngươi là tội nhân, là tội nhân.”

“Xuy……” Mũi kiếm ma sát với mặt đất tạo ra thanh âm bén nhọn, Huệ Đế vừa xách kiếm, vừa túm lấy cái trang sức cỡ lớn kia, một thân sát khí hướng tới Trương đại nhân nhất quyết đi tìm chết.

“Phụ hoàng!!” Nam Chi cũng cất cao thanh âm, điên cuồng dùng tiếng khóc công kích, “Phụ hoàng, oa oa oa……”

Huệ Đế phảng phất như bị hai cỗ lực lượng lôi kéo, phiền đến người đều không muốn gϊếŧ, chỉ muốn thoát khỏi tiếng trẻ nhỏ khóc làm người bực bội, hắn tức điên: “ Lý Trung Toàn, lôi hắn ra ngoài.”

Lý công công sai thị vệ lôi Trương đại nhân ra ngoài, không quên dùng khăn bịt miệng hắn, ngăn không cho hắn thốt lời vàng ngọc “ trung trinh gián ngôn”.

Trương đại nhân giãy giụa bi phẫn bị kéo xuống.

Nam Chi đảo mắt, hệt như sét đánh trời quang, đến một giọt nước mắt cũng không có, nàng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Ai nha, hù chết bảo bảo.

Vừa ngẩng đầu liền thấy con mắt đỏ hồng, Huệ Đế có tố chất thần kinh đang nhìn chằm chằm Nam Chi mang theo hoài nghi xa lạ.

Giữa hai đầu lông mày bởi vì quanh năm cau mày nên sinh ra khe rãnh, lại thường xuyên xoa sơn căn nên trên đó không khỏi lưu lại dấu tay xám đen, làm khuôn mặt mang vẻ hung ác nham hiểm.

Nam Chi buông lỏng, dùng nắm tay nhỏ đấm đấm chân hắn, non nớt nói: “Phụ hoàng, đừng nóng giận.”

Huệ Đế thanh âm nghẹn ngào trầm thấp, “Hiền phi sinh?”

Nam Chi gật đầu như bổ củi, “A, đúng đúng đúng.” Ít ra còn có chút lý trí.

Huệ Đế: “Ngươi cũng cút.”