Chương 3: Đông Con Nhiều Phúc (3)

Nam Chi bô bô hồi lâu, thấy phụ hoàng đều không có phản ứng, nhịn không được liền hỏi: “Phụ hoàng, người nghe thấy chưa?”

Huệ Đế quay lại, nhìn nàng, gật đầu, “Nghe được, nghe được, đi ra ngoài.”

Ồn ào đến đau đầu.

Nam Chi dẩu miệng, người lớn thật là không nghe lời, nàng rầu thúi ruột, nàng mới chỉ là cái bảo bảo, gánh vác không nổi cái áp lực này đâu.

Hiền phi tươi cười tiếp nhận nữ nhi từ tay Lý công công, cả đường trở về, Hiền phi đều trầm mặc, nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ là không khí nặng trĩu cứ lởn vởn, khuếch tán, thật áp lực.

Nam Chi một tay bắt lấy váy nhỏ, thi thoảng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hiền phi, trong lòng có chút buồn rầu, nàng không biết làm sao để giải thích với mẫu phi, nàng tới tìm phụ hoàng thật sự là có việc.

Ai, thật là nhiều việc không thể nói, không thể giải thích rõ ràng, bảo bảo cũng phiền muộn!

Hiền phi làm lơ nữ nhi muốn nói lại thôi, im lặng trở lại Vĩnh Xuân Cung.

“Kéo Liên Kiều xuống đánh chết cho ta.” Hiền phi lạnh lùng ra lệnh.

“Nương nương tha mạng, tha mạng.” Liên Kiều quỳ lạy trên mặt đất, tuyệt vọng mà xin tha, từ khi biết tiểu công chúa chạy đến Minh Quang Điện, liền ý thức được chính mình sẽ không có kết cục tốt.

Nam Chi sợ ngây người, khuôn mặt mờ mịt khó hiểu, vội vàng hỏi: “Mẫu phi, vì cái gì muốn đánh Liên Kiều.”

Hiền phi thong dong uống trà, lãnh đạm nói: “Không có xem trọng an nguy của chủ tử, chính là nàng ta thất trách.”

Nam Chi nghe tiếng đại bản bạch bạch nặng nề cùng tiếng Liên Kiều trầm thấp kêu đau, cả người như rơi vào hầm băng.

Là nàng liên lụy đến Liên Kiều, Liên Kiều chết, một cái mạng người sẽ đè trên vai của đứa trẻ ba tuổi.

Chuyện xưa mà hệ thống ca ca kể bây giờ hiện ra ngay trước mắt, quả thực đả kích tam quan của một đứa trẻ ba tuổi như Nam Chi.

Chuyện xưa là thật, mọi chuyện phát sinh ở hiện tại cũng là thật, làm nàng thực sự biết rằng, nơi này khác xa so với nơi mà mình đã từng sinh sống.

Nàng có thể chết ở nơi này, sẽ không còn được thấy ba ba mụ mụ !

Nam Chi run rẩy, nàng hít hít cái mũi, vừa nắm lấy một bên tay áo của Hiền phi mà lay vừa nhìn Liên Kiều bị đánh ở ngoài điện, nôn nóng vô cùng : "Là con làm sai, người phạt con đi, là con một hai phải đi tìm phụ hoàng, Liên Kiều nàng ấy, nàng ấy cũng không cho con đi."

Hiền phi quyết tâm nói: “Cho nên bất luận là con làm chuyện gì, đều phải biết bên cạnh con có rất nhiều người, hành động của con sẽ liên lụy đến họ, đặc biệt là chốn thâm cung, sai một li chính là dùng tính mạng để đổi. "

Huống hồ hoàng đế lại là người hỉ nộ vô thường, ai biết hắn lúc nào sẽ nổi cơn điên.

Lôi đình vũ lộ đều là quân ân, chỉ có thể chịu đựng, bọn họ phải thận trọng vô cùng.



Nam Chi rụt cổ, mờ mịt xin lỗi: “ Con biết sai rồi, về sau con đi nơi nào sẽ đều nói cho mẫu phi, không để người phải lo lắng.”

Mới ba tuổi đã biết nghĩ như vậy, Hiền phi cũng hài lòng, bế nữ nhi ôm vào trong ngực nhẹ nhàng nói, “Mẫu phi cũng là muốn tốt cho con.”

Nam Chi được ôm, ngửi được hương thơm quen thuộc của mẫu thân, nàng thút thít: “Mẫu phi, đừng đánh Liên Kiều nữa được không.”

“Được rồi được rồi.” Hiền phi muốn chỉ là dạy bảo nữ nhi, cũng không phải thực sự muốn đánh chết người.

Nam Chi còn xin cho Liên Kiều mời đại phu, Hiền phi đều đồng ý, thỉnh Thái Y Viện y quan mà không phải thái y.

“Công chúa, nô tỳ không có việc gì, ngươi đừng lo lắng.” Liên Kiều nằm úp trên giường, sắc mặt tái nhợt vô cùng, trên mặt mồ hôi lạnh liên tục rịn ra, một bên còn an ủi Nam Chi.

Nam Chi ngơ ngác nhìn Liên Kiều, nàng không nhịn được hỏi: “Vì cái gì?”

Tại sao lại như vậy ?

Vì sao lại đánh người, Liên Kiều không có làm gì sai, nếu ba ba cũng đánh người như vậy, đã sớm bị chú cảnh sát bắt lại.

Bởi vì không giống nhau, giữa người với người không giống nhau, thời đại với thời đại cũng không giống nhau.

Ở chỗ này, nàng có thể chết bất cứ lúc nào, cung nữ cũng vậy, mọi người đều vậy.

Nàng không thể chết được, hệ thống ca ca nói, muốn giúp Nam Chi trở về với ba ba mụ mụ.

Liên Kiều chỉ nói: “Là nô tỳ sai, không trông coi công chúa cho tốt.”

“ Không phải, là tự ta chạy loạn.” Nam Chi kiên trì nói, non nớt, nhưng lại rất nghiêm túc, “Liên Kiều tỷ tỷ, ta xin lỗi, về sau ta sẽ không chạy loạn nữa.”

Liên Kiều đau đến rơi lệ nhìn Nam Chi khẽ nói, “Công chúa về sau người không được trốn đi nữa, được không?”

Nam Chi gật đầu, “Được, Liên Kiều có đau hay không, ta giúp tỷ thổi phù phù, thổi xong sẽ không đau nữa.”

“Dùng thuốc là sẽ không đau nữa, công chúa đừng thổi.” Để tiểu công chúa giúp mình thổi mông, Hiền phi nương nương mà biết, chỉ sợ sẽ lột da nàng xuống.

Đến bữa tối, Huệ Đế nhìn ngự thiện, tâm tình cũng không muốn ăn, nghĩ đến bộ dáng nữ nhi vỗ vỗ cái bụng nhỏ kêu đói, liền chỉ vào vịt quay vàng ruộm, thoang thoảng mùi lá thông, cùng gia vị ngào ngạt: “Đưa qua cho nàng.”

Lý Trung Toàn sửng sốt một chút, hiểu nàng ở đây là chỉ tiểu công chúa, vội vàng đem vịt quay để vào trong tráp bằng gỗ, chạm khắc tinh xảo.

Hiền phi nhận được ngự thiện được ban, có chút kinh ngạc, nhịn không được hỏi Lý Trung Toàn duyên cớ, hẳn cười tủm tỉm mà nhìn Nam Chi đang đứng bên cạnh Hiền phi, nói: “ Trong lòng Hoàng Thượng nhớ thương tiểu công chúa.”

Nam Chi gật gật đầu, quan tâm hỏi lại: “Phụ hoàng dùng bữa ra sao, ăn có nhiều hay không?”



Lý Trung Toàn cười, “Cũng không khác trước là mấy.” Chưa nói ăn ngon, cũng chưa nói ăn không ngon, cái gì cũng chưa nói.

Chờ Lý Trung Toàn đi rồi, Hiền phi mới hỏi nữ nhi: “Hoàng Thượng tại sao tự nhiên ban đồ ăn?” Lúc ấy trong Minh Quang Điện đã xảy ra chuyện gì?

Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Phụ hoàng cho ta ăn, có gì kỳ quái sao?”

Hiền phi:……

Nam Chi hưng phấn nhìn vịt quay, nhưng trẻ con không thích hợp ăn nhiều, Hiền phi chỉ cho Nam Chi hai miếng, bé con đã rất thỏa mãn.

Tay nhỏ chuẩn bị đưa thịt vào miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng của hệ thống, “Thịt có vấn đề.”

Nam Chi cứng đờ, ánh mắt trông chờ mà nhìn vịt quay, bảo bảo muốn ăn thịt.

Đồ ăn phụ hoàng cho, có vấn đề?!

“Vấn đề gì nha?” Nam Chi mất mát hỏi, thịt vịt còn rất thơm nha, nhìn ăn thật là ngon, kết quả là không thể ăn, bảo bảo tổn thương!

Hệ thống nói: “Kỳ thật cũng không phải vấn đề lớn, chỉ là có một ít đồ vật trong đấy, nghiệm độc cũng nghiệm không ra.”

Nam Chi:……

A, này!

Hệ thống ca ca nói hoàng đế là người có quyền có thế nhất thời phong kiến, cũng là người trong hoàng cung có thể bảo vệ nàng.

Kết quả, phụ hoàng cũng không thể bảo hộ chính mình.

Cái thâm cung này, quá đáng sợ rồi, ăn cũng không được nữa!

Nhìn mẫu phi muốn ăn vịt quay, Nam Chi gấp đến độ vò đầu bứt tai, “Mẫu phi, đây là phụ hoàng cho con, con muốn tự ăn.”

Hiền phi:……

Cái con nhóc ham ăn này, nàng nói: “Nhiều như vậy con ăn cũng ăn không hết.” Nhìn Nam Chi, gắp một miếng vịt quay vào trong miệng, làm bánh bao nhỏ ngây cả người.

Hệ thống lạnh nhạt nói: “ Đúng là có chút độc, nhưng cũng không chết người, kẻ bỏ độc cũng chỉ là hạng lưu manh."

Nam Chi chu miệng, cũng không động đến vịt quay nữa.

Nhiệm vụ của bé con là sống sót trong cái hoàng cung này, nếu biết thứ này không thể ăn thì tuyệt đối không được ăn.