Thế giới 1 - Chương 20: Ba ba là nam thần giới giải trí (20)

Nhưng mà…… Mọi chuyện còn chưa tới lúc kết thúc.

Chỉ thấy lúc này, Lâm Khải tiến lên, cười tủm tỉm mở miệng: “Thẩm đạo diễn, trò chơi trước nhóm chúng tôi đạt hạng nhất, có phải cũng nên cho chúng tôi thêm một phần đồ ăn không?”

Lý Sở Oánh cũng đi theo tiến lên đây, nghiêm túc nói: “Thẩm đạo diễn, tôi còn là có điểm tự mình hiểu lấy, biết chúng tôi là hạng hai, cho nên tôi cũng không cần cua lớn, tôm hùm đất gì gì đó, chỉ cần một phần canh bắp xương sườn là được rồi.”

Trình Duy cũng da mặt dày cười hắc hắc: “Đạo diễn, tôi cảm thấy chúng tôi hạng hai đếm ngược cũng là có hy vọng, nếu không ông cũng cho chúng tôi một phần bánh gạo đi?”

Tần Càn cũng chặn ngang một chân: “Thẩm đạo diễn, tôi cảm thấy ai đều có thể nhịn đói nhưng trẻ con thì không nên chịu đói, ông cảm thấy sao?”

Nghe được Tần Càn nói, Thẩm Chí Châu hừ một tiếng, không lưu tình chút nào dỗi trở về: “Tôi cảm thấy cũng đúng, cho nên, không bằng một mình cậu nhịn đói đi.”

Tần Càn khϊếp sợ nhìn ông, cằm đều phải rớt trên mặt đất.

Thất sách, thất sách……

Quá mẹ nó thất sách.

Dỗi xong Tần Càn, Thẩm Chí Châu đều không thèm liếc hắn nhiều thêm một cái.

Tiện đà ánh mắt đặt ở Trình Duy cùng Lý Sở Oánh trên người, tiếp tục dỗi: “Các người một cái hạng hai, một cái hạng hai đảo ngược, không tư cách cùng tôi nói điều kiện, đặc biệt là hạng hai đếm ngược kia.”

Trình Duy: “……”

Cảm ơn, có bị nội hàm đến.

Cuối cùng, ánh mắt Thẩm Chí Châu đặt ở trên người Lâm Khải, như cũ tàn nhẫn vô tình: “Tuy rằng Lâm Khải đạt được hạng nhất, nhưng lại là hạng một của trò chơi trước, cho nên, cũng không có gì quyền lợi cùng tôi nói điều kiện.”

Lâm Khải: “…… Tuy rằng chó thật sự không phải người, nhưng Thẩm đạo diễn lại thật sự là chó.”

Trình Duy và Lý Sở Oánh không khỏi tán đồng gật đầu.

“Tôi cảm thấy về sau chúng ta chơi trò chơi nhất định phải trước cùng Thẩm cẩu…… A không, là cùng Thẩm đạo diễn nói tốt, hạng nhất phải cho khen thưởng, bằng không đều cảm thấy có lỗi với Thẩm đạo diễn như thế cẩu.”

“Tôi cảm thấy Oánh tỷ nói rất đúng.”

Thẩm Chí Châu: “……”

Các ngươi ngay trước mặt tôi nói này đó, sợ không phải cảm thấy lỗ tai tôi điếc nghe không được ư?

Bất quá, hắn đại nhân có đại lượng, không so đo cùng bọn họ.

“Được thôi, yêu cầu người nào đi thay quần áo thì đi thay quần áo, còn lại người liền trước đi ăn cơm!”

Dứt lời, liền nhìn đến có nhân viên công tác đem đồ ăn đặt ở trên bàn cách đó không xa.

Nguyên nhân bởi vì thời tiết, còn phi thường tốt bụng mà căng dù che nắng.

Việc đã đến nước này, đã không còn chỗ dư thừa cho việc mặc cả hay trả giá nữa.

Tần Càn khóc chít chít duỗi tay, đi ôm Tần Tư Ngạn: “Đáng thương cháu trai nhỏ của tôi ahhh —— nhóc đi theo tiểu thúc thật là chịu khổ, chúng ta không chỉ có cơm không đủ ăn, buổi chiều còn muốn cho heo ăn, còn muốn đốn củi……”

“Hu hu hu , tôi cảm thấy chúng ta mới là chân chính những người tới vùng nông thôn……”

Cuối cùng một câu, đúng là làm người nhịn không được muốn cười.

Nhưng mà, Tần Tư Ngạn không chỉ không có an ủi anh, còn ghét bỏ mà né tránh.

Tần Càn càng thương tâm.

“Ô, cháu ghét bỏ thúc thúc? Cháu cư nhiên còn ghét bỏ tiểu thúc?”

Lúc này, anh nhìn đôi mắt nhỏ Tần Tư Ngạn, miễn bàn có bao nhiêu u oán.

Tiểu thiếu niên khuôn mặt nhỏ căng chặt, môi mím chặt.

Anh không thích cùng người khác tiếp xúc, liền tính người này là chú nhỏ của thân thể này.

Đặc biệt là, mệnh cách anh sẽ ảnh hưởng đến những người bên cạnh.

Từ trạng thái xui xẻo của Tần Càn như thế là có thể nhìn ra tới.

Hơn nữa này vẫn là ảnh hưởng nhỏ nhất.

Cũng nhờ anh cực lực áp chế, đem chính mình đối người khác ảnh hưởng làm đến thấp nhất.

Mặt sau, chỉ cần có Khương Tuế ở, cái trạng thái này sẽ chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Bởi vì nàng…… Có thể thay đổi anh mệnh cách đối người khác ảnh hưởng.

Liền ở Tần Càn ‘ tê tâm liệt phế ’ thời khắc, một âm thanh ngọt ngào vang lên:

“Ca ca, tôm và thịt kho tàu của Tiểu Cửu chia cho anh nha.”